Trước hết, do
mục đích cuối cùng và xuyên suốt mà chiến lược “Diễn biến hòa bình” đặt ra là
xóa bỏ hoàn toàn chủ nghĩa xã hội vẫn còn ở phía trước. Nhìn lại quá trình hình
thành và hoàn chỉnh chiến lược “Diễn biến hòa bình” có thể thấy: từ khi chỉ là
ý tưởng (cuối những năm 40 của thế kỷ XX), đến khi trở thành chiến lược hoàn chỉnh
(cuối thập kỷ 80 của thế kỷ XX), “Diễn biến hòa bình” bao giờ cũng là bộ phận
quan trọng trong chiến lược toàn cầu phản cách mạng của chủ nghĩa đế quốc, nhằm
mục đích xóa bỏ hoàn toàn chủ nghĩa xã hội trên mọi phương diện; dù cho đó chỉ
là một hệ tư tưởng, một xu thế phát triển, một phong trào hiện thực, hay là một
hình thái kinh tế - xã hội, một hệ thống giá trị đã tồn tại... Do vậy, một khi
chủ nghĩa xã hội còn, dưới hình thức nào, thì chiến lược “Diễn biến hòa bình”
chưa vãn hồi sứ mệnh như người ta lòe bịp. Theo đó, cuộc đấu tranh chống “diễn
biến hòa bình” của các lực lượng tiến bộ, yêu chuộng hòa bình và chủ nghĩa xã hội
vẫn tiếp tục diễn ra, như một tất yếu. Và đương nhiên Việt Nam không phải là
ngoại lệ.
Thứ hai, đây
là cuộc chiến khó phân biệt chiến tuyến, nhưng diễn ra một cách dai dẳng, rất
quyết liệt, trên mọi lĩnh vực của đời sống xã hội. “Diễn biến hòa bình” là sự kế
tục thứ chính trị của các thế lực chống cộng, nhưng bằng thủ đoạn phi vũ trang;
phản ánh tính chất phức tạp, lâu dài của cuộc đấu tranh giữa giai cấp vô sản và
giai cấp tư sản phản động. Sử dụng những cuộc tiến công “ngầm”, “mềm” trên tất
cả các lĩnh vực của đời sống xã hội; thông qua các chiêu bài “tự do”, “dân chủ”,
“nhân quyền”… kiểu Mỹ, “diễn biến hòa bình” hướng mục tiêu vào xây dựng các
nhân tố đối lập với Đảng Cộng sản và các giá trị của chủ nghĩa xã hội ngay
trong lòng các nước xã hội chủ nghĩa. Trên cơ sở đó mà thúc đẩy “tự diễn biến”,
“tự chuyển hóa” trong nội bộ các nước này. Phương châm thực hiện chiến lược “Diễn
biến hòa bình” là kết hợp phá từ trong nội bộ với hỗ trợ từ bên ngoài; kết hợp
tạo sự chuyển hóa từ bên trong và bên trên với bạo loạn, lật đổ khi có thời cơ,
để xóa bỏ chế độ xã hội chủ nghĩa. Vì thế, các thủ đoạn của “diễn biến hòa
bình” rất tinh vi, khó thấy, khó phân tuyến, diễn ra dai dẳng, qua nhiều thế hệ.
Thứ ba, Việt
Nam vẫn đang là một trọng điểm chống phá bằng chiến lược “Diễn biến hòa bình” của
các thế lực thù địch, phản động. Là quốc gia đang tiến hành công cuộc xây dựng
chủ nghĩa xã hội, với vị trí địa chiến lược ở Đông Nam Á và châu Á - Thái Bình
Dương, Việt Nam luôn được các thế lực thù địch coi là một trọng điểm chống phá
bằng chiến lược “Diễn biến hòa bình”.
Cũng
phải thấy rằng, sự phát triển các quan hệ hợp tác bình đẳng, cùng có lợi với
nhiều nước (không phân biệt chế độ chính trị) và nhiều tổ chức quốc tế đã tạo
thuận lợi cho sự phát triển của Việt Nam những năm qua. Tuy nhiên, với tính chất
hai mặt của chính quyền một số nước phương Tây, nên trong thực tế vẫn tồn tại
những âm mưu, hoạt động lợi dụng sự phát triển các quan hệ hợp tác để thực hiện
chiến lược “Diễn biến hòa bình” chống Việt Nam.
Được
sự hậu thuẫn, móc nối của các thế lực thù địch ở nước ngoài, một số phần tử phản
động, cơ hội, thoái hóa, biến chất ở trong nước cũng không ngừng các hoạt động
chống phá. Chúng ra sức phủ nhận bản chất khoa học và cách mạng của chủ nghĩa
Mác – Lênin, chứng minh “sự du nhập chủ nghĩa Mác – Lênin vào Việt Nam là sai lầm”;
tách rời và đối lập tư tưởng Hồ Chí Minh với chủ nghĩa Mác – Lênin; cố tình cho
rằng “con đường Bác Hồ chọn không phải là chủ nghĩa xã hội”(!). Để xóa bỏ vai
trò lãnh đạo của Đảng, chúng phủ nhận những thành tựu của cách mạng Việt Nam do
Đảng lãnh đạo; đòi bỏ Điều 4 Hiến pháp năm 2013, kêu gọi thực hiện “chế độ đa đảng”.
Chúng đẩy mạnh hoạt động xuyên tạc lịch sử, nhằm đổi trắng thay đen, gây lẫn lộn
giữa người có công và kẻ có tội, giữa người cách mạng và kẻ phản cách mạng. Lợi
dụng những vấn đề nhạy cảm, như: chủ quyền trên Biển Đông, sự cố môi trường 04
tỉnh miền Trung do Công ty Formosa gây ra, những vấn đề liên quan đến sinh hoạt
tôn giáo, dân tộc, dân chủ ở một vài địa phương, chúng kích động nhân dân biểu
tình, gây rối, phá hoại đường lối đối ngoại của Đảng và Nhà nước, phá hoại sự ổn
định chính trị của đất nước, tạo dựng các “nguyên cớ” để khi có thời cơ thì tiến
hành bạo loạn, cướp chính quyền. Trong lĩnh vực quốc phòng, an ninh, chúng ra sức
hô hào “phi chính trị” hóa quân đội và công an; đòi các lực lượng này chỉ bảo vệ
đất nước và nhân dân, chứ không bảo vệ Đảng (!).
Tất
cả thực tiễn đó cho thấy: các thế lực thù địch không từ bỏ thực hiện “diễn biến
hòa bình” với nước ta; và cuộc chiến, theo đó, vẫn tiếp diễn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét