Sự lãnh
đạo duy nhất của Đảng Cộng sản Việt Nam là nhân tố quyết định bảo đảm sự thành
công của cách mạng Việt Nam. Đó là sự thật hiển nhiên, được nhân dân Việt Nam
và bạn bè quốc tế thừa nhận. Vậy mà, đâu đó vẫn tồn tại những luận điệu lạc
lõng, muốn phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng và hướng lái con đường phát triển
của Việt Nam theo hướng đa nguyên, đa đảng. Điển hình như bài viết “Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên bước vào tuổi
42” của Nguyễn Gia Kiểng, cựu quan chức Việt Nam Cộng hòa, thành
viên sáng lập ra Tập hợp Dân chủ Đa nguyên, được tán phát rộng rãi trên nhiều
diễn đàn phản động. Với góc nhìn thiển cận và có phần lú lẫn (do tuổi già), y
lớn tiếng kêu gọi tranh đấu vì
một tương lai khác cho đất nước, để thiết lập chế độ dân chủ đa nguyên. Đây
là luận điệu phản khoa học, cổ súy cho việc thực hiện chế độ đa nguyên ở Việt
Nam, muốn hướng lái con đường phát triển của đất nước và phủ nhận sự lãnh đạo
của Đảng Cộng sản Việt Nam. Để nhận rõ mưu đồ này, chúng ta cần thống nhất nhận
thức trên một số vấn đề:
Thứ nhất,
thực hiện đa nguyên, đa đảng không đồng nghĩa với mở rộng dân chủ, không bảo
đảm được sự phát triển ổn định, bền vững của đất nước. Hiện nay có nhiều luồng
ý kiến khác nhau, cho rằng thực hiện đa nguyên, đa đảng sẽ tạo nên “sự cạnh
tranh” bình đẳng giữa các đảng phái, từ đó mở rộng được quyền dân chủ, quyền
tham gia vào các hoạt động chính trị của người dân. Mô hình này tốt hơn nhiều
so với “độc đảng”. Nhưng hiện thực thế giới lại chứng minh một điều ngược lại.
Chế độ đa nguyên, đa đảng ở các quốc gia tư bản chỉ là vỏ bọc để thực hiện nhất
nguyên, nhất đảng – đảng của giai cấp tư sản. Ngay như ở Mỹ, dù đảng Dân chủ
hay đảng Cộng hòa nắm quyền thì đều là đảng của giai cấp tư sản, bảo vệ quyền
lợi thiểu số cho giai cấp tư sản và những người có tiền trong xã hội. Dân chủ
không thực sự có đối với người dân, đặc biệt là người da màu. Một nước Mỹ được
coi là thiên đường dân chủ, một hình mẫu đa nguyên đa đảng, nhưng dân nghèo vẫn
không có quyền bình đẳng, người da màu vẫn bị đối xử bất công. Đói nghèo, bệnh
tật, thất học, sống vô gia cư… luôn là nỗi lo thường trực của người dân Mỹ. Còn
việc tham gia vào các hoạt động chính trị cũng khá xa vời. Các đời tổng thống
Mỹ đều được quyết định bởi các phiếu “đại cử tri” chứ không phải những phiếu
phổ thông của người dân – mặc dù họ vẫn được đi bầu cử. Tiếng nói của người dân
đòi hỏi về an sinh xã hội chỉ được đáp ứng một phần, nếu như nó có tác dụng gây
thanh thế cho đảng phái hay một chính trị gia nào đó đang tranh cử. Nhìn vào
nước Mỹ và nhiều nước tư bản khác để chúng ta nhận định rõ bản chất thật sự của
đa nguyên, đa đảng. Chế độ đó không phải là “màu hồng”, không phải là sự lựa
chọn đúng đắn. Nó mang đến nhiều hệ lụy mà người gánh chịu trực tiếp là số đông
dân nghèo trong xã hội.
Thứ hai,
lịch sử cách mạng Việt Nam đã phủ nhận chế độ đa nguyên, đa đảng. Không phải
ngay từ ngày thành lập Đảng Cộng sản Việt Nam đã tuyên bố giành độc quyền lãnh
đạo. Việt Nam cũng từng tồn tại nhiều đảng phái, theo những hệ tư tưởng khác
nhau. Tuy nhiên, đứng trước vận mệnh dân tộc, những đòi hỏi của phong trào đấu
tranh cách mạng, các đảng phái khác đã tỏ rõ sự yếu kém, từng bước thui chột,
từ bỏ quyền lãnh đạo, thậm chí còn quay sang phản bội nhân dân. Lịch sử đấu
tranh cách mạng của dân tộc đã tạo nên “màng lọc” khắt khe, để rồi có một sự
lựa chọn duy nhất đúng đắn về lực lượng lãnh đạo – đó là Đảng Cộng sản Việt
Nam. Sự vĩ đại của Đảng được thể hiện rõ nét trong những “khúc quanh” của lịch
sử. Đảng không kiên quyết, chủ động, sáng tạo chớp thời cơ thì sao có Cách mạng
tháng Tám, giải thoát ách nô lệ hàng trăm năm cho dân tộc. Đảng không nêu cao
quyết tâm “xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước” thì sao có ngày thống nhất đất nước,
non sông thu về một mối. Đảng không tìm tòi, sáng tạo, dám làm, dám chịu trách
nhiệm thì sao có công cuộc đổi mới, để Việt Nam có cơ đồ, tiềm lực, vị thế quốc
tế chưa từng có như ngày hôm nay. Đa nguyên, đa đảng vẫn tồn tại trên khắp thế
giới, nhưng nó không phải sự lựa chọn của Việt Nam. Nhân dân Việt Nam tin tưởng
vào sự lựa chọn của mình, tin tưởng vào sự lãnh đạo của một chính Đảng duy nhất
– Đảng Cộng sản Việt Nam. Thực tế đó không luận điệu xảo trá nào có thể xuyên
tạc được.
Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên vẫn đang tồn tại lay lắt với những con người “gần đất xa trời” như Nguyễn Gia Kiểng. Chúng ta không cần quá bận tâm đến những hoạt động vô bổ của tập hợp chính trị này. Những quan tâm “lo ngại” của họ về chế độ nhất nguyên “độc đảng” ở Việt Nam chỉ là những luận điệu lạc lõng, không thể che mờ được hiện thực tươi sáng của đất nước. Lịch sử cách mạng nước ta vẫn vững bước dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam và cuốn trôi những luận điệu ấy./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét