"Phi chính trị hóa" quân đội, cảnh sát là luận điểm đã
xuất hiện từ cuối thế kỷ XIX, đầu thế kỷ XX ở các nước tư bản phương Tây. Với
chế độ đa đảng chính trị, để hạn chế sự can dự của quân đội, cảnh sát vào các
cuộc tranh giành quyền lực chính trị, nhà cầm quyền các nước này đề ra luận điểm
“phi chính trị hóa quân đội, cảnh sát”.
Tính giả tạo của luận điểm này đã được V.I.Lênin chỉ
rõ trong bài báo “Quân đội và cách mạng” đăng trên báo “Đời sống mới” của nước
Nga, ngày 16/11/1905: “...những câu nói của bọn tôi tớ của nền chuyên chế về
tính trung lập của quân đội, về sự cần thiết phải giữ cho quân đội đứng ngoài
chính trị... là giả dối, rằng những lời nói đó không thể mong được binh lính đồng
tình một chút nào”.
“Việt Nam phải “phi chính trị hóa” quân đội, công an”
là một luận điệu mà các thế lực phản động, thù địch với Việt Nam vẫn rả rích
tuyên truyền, với nhiều biến thể khác nhau, được phân chia thành nhiều nội dung
cụ thể. Vấn đề đặt ra hiện nay là nhận diện thật rõ: Ai đòi Việt Nam phải “phi
chính trị hóa” quân đội, công an? Họ là người như thế nào? Chúng ta phải đấu
tranh chống các luận điệu sai trái đó như thế nào?
Thực tiễn đấu tranh tư tưởng ở Việt Nam đã lộ diện một
số “gương mặt” đòi Việt Nam phải “phi chính trị hóa” quân đội, công an như sau:
Một là, một số “lý luận gia” tư sản, chính trị
gia ở các nước phát triển phương Tây vốn thâm thù ý thức hệ xã hội chủ nghĩa
(XHCN). Những người này chống cộng điên cuồng, chống Đảng Cộng sản Việt Nam bằng
mọi giá. Từ thực tế ở Liên Xô, Đông Âu, họ rút ra kinh nghiệm muốn xóa bỏ chủ
nghĩa xã hội (CNXH) trước hết phải xóa bỏ vai trò lãnh đạo của đảng cộng sản đối
với quân đội, công an. Những “lý luận gia” này đang làm việc trong bộ máy chính
quyền nhà nước hoặc làm việc trong quân đội nên họ có điều kiện tác động vào
chính sách đối ngoại của đất nước họ, đồng thời quyên góp, ủng hộ vật chất để đầu
tư cho các chương trình tuyên truyền, xuyên tạc đòi “phi chính trị hóa” Quân đội
nhân dân, Công an nhân dân Việt Nam.
Hai là, một số nhóm tàn dư của ngụy quân, ngụy
quyền Việt Nam Cộng hòa ở nước ngoài. Thành viên các nhóm này bỏ chạy khỏi đất
nước năm 1975, vốn là những người phản bội Tổ quốc, có nợ máu với nhân dân. Những
hội, nhóm này tự xưng đảng phái, ủy ban, hội nọ, hội kia để lôi kéo những người
Việt trẻ ở nước ngoài và các thành phần tàn dư của ngụy quân, ngụy quyền ở
trong nước.
Ba là, một số trí thức, văn nghệ sĩ suy thoái, biến
chất, bất mãn chế độ trong nước. Đáng tiếc nhất, trong số này có cả một vài cán
bộ cấp cao trong hệ thống chính trị, sau khi nghỉ hưu hoặc bị kỷ luật đã sa vào
“tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”. Họ đã thành lập những câu lạc bộ, hội, nhóm để
chống phá đất nước, chĩa mũi dùi tấn công nền tảng tư tưởng bằng cách xuyên tạc
bản chất chính trị của quân đội, công an.
Bốn là, một bộ phận nhỏ người dân có nhận thức
non kém về chính trị. Họ là trí thức trẻ, sinh viên, thanh niên, nông dân, công
nhân... vì những lý do khác nhau, bị đầu độc bởi môi trường thông tin xấu độc,
tham gia đòi “phi chính trị hóa” quân đội, công an.
“Phi chính trị hóa” quân đội, công an được xác định là nhiệm vụ trọng yếu của chiến lược “Diễn biến hòa bình” nhằm vào Việt Nam; các thế lực thù địch cho rằng, “phi chính trị hóa” quân đội, công an chính là con đường cơ bản để “vô hiệu hóa” vai trò lãnh đạo, cầm quyền của Đảng Cộng sản Việt Nam. Chỉ có như vậy thì chúng mới có cơ hội làm “cách mạng sắc màu”, “cách mạng đường phố” ở Việt Nam.
Chúng ta phải nhận diện được âm mưu thủ đoạn của các thế lực thù địch, chỉ rõ những phương thức chống phá của chúng; đồng thời nâng cao sức đề kháng cho cán bộ đảng viên và người dân để chống lại luận điệu xuyên tạc của chúng.
Trả lờiXóa