Họ đã lấy luật pháp nhà nước tư sản làm
“thước đo”, “tiêu chí” pháp lý cho mọi nhà nước, chế độ xã hội. Đó là thứ “triết
lý” về chế độ “dân sự quản lý quân sự của nhà nước tư sản”, theo Khoản 8, Điều
I, Hiến pháp Hợp chủng quốc Hoa Kỳ. Ở đó, không có điều luật nào dành cho các
nhánh hành pháp và tư pháp quyền ban hành luật pháp đối với việc quản lý nhà nước
về quân sự, quốc phòng. Đó là sự vay mượn triết lý luật pháp về “chia
tách” quyền lực quân sự (một dạng quyền hành pháp) với quyền lập pháp
và tư pháp, bằng trích dẫn Khoản 1, Điều II quy định: “Quyền hành pháp sẽ được
trao cho Tổng thống Hoa Kỳ”; Khoản 2, Điều II quy định: “Tổng thống sẽ là Tổng
Tư lệnh các lực lượng lục quân và hải quân Hoa Kỳ và của các lực lượng dự bị ở
một số bang”. Còn những người có quyền ban hành pháp luật, thì họ dựa vào Khoản
6, Điều I quy định: “Trong thời gian được bầu làm Thượng nghị sĩ hoặc Hạ nghị
sĩ, không một ai sẽ được bổ nhiệm vào một chức vụ dân sự trong chính quyền Hòa
Kỳ. Trong thời gian đó,... không một ai đang đảm nhiệm một chức vụ dân sự nào
trong chính quyền Hoa Kỳ được bầu vào Quốc hội”.
Đó cũng là sự vin mượn tinh thần pháp lý
quân sự tư sản: quá trình bổ nhiệm quan chức quân sự, chỉ đi một hướng từ
dân sự sang quân sự mà không có chiều ngược lại; vào Chỉ thị 1344.10 của Bộ Quốc
phòng Hoa Kỳ, quy định thành viên quân đội không thể “Là ứng cử viên hay nắm giữ
bất kỳ chức vụ nào trong bộ máy dân sự”. Năm 2008, luật pháp của Hoa Kỳ quy định,
người rời khỏi quân đội ít nhất 7 năm mới được làm Bộ trưởng Bộ Quốc phòng. Họ
cũng dựa vào Điều lệ Nữ Hoàng (Vương quốc Anh), quy định: Nghiêm cấm
các thành viên quân đội nắm giữ các vị trí hoạt động tích cực trong các tổ chức
chính trị; đồng thời, hạn chế chặt chẽ việc bổ nhiệm vào các vị trí này trong
và sau thời gian quân ngũ”, v.v.
Tuy nhiên, điều đã được nhân loại thừa nhận
là: luật pháp của một chế độ nhà nước phải do ý chí, nguyện vọng của nhân dân
(chủ thể quyền lực của nhà nước đó) quyết định và chỉ có giá trị trong phạm vi
quốc gia đó. Do vậy, việc lấy luật pháp của nước này áp đặt cho nước khác là
hoàn toàn phi lý. Không thể dùng pháp luật của nhà nước tư sản soi chiếu sang
pháp luật của nhà nước xã hội chủ nghĩa. Bởi lẽ, hai loại nhà nước khác nhau về
bản chất. Cũng giống như không thể áp đặt luật pháp của Việt Nam lên nhà nước
tư sản. Như vậy, quan điểm “dân sự hóa” Quân đội ở Việt Nam là không phù hợp.
Mỗi cán bộ, đảng viên cần nâng cao cảnh giác với các luận điệu chống phá của các thế lực thù địch; đồng thời tích cực đấu tranh làm thất bại mọi âm mưu thủ đoạn hiểm độc, tinh vi của chúng.
Trả lờiXóachính xác
Xóa