Nền tảng tư tưởng của Đảng là một bộ phận quan trọng cấu
thành đời sống chính trị, tinh thần, nhân tố căn bản, cốt lõi tạo cơ sở, tiền đề
quyết định mọi hoạt động xây dựng, sinh hoạt và lãnh đạo của Đảng. Một khi nền
tảng tư tưởng của Đảng thay đổi, tất yếu dẫn tới sự thay đổi mục tiêu, lý tưởng,
nguyên tắc tổ chức, phương hướng hoạt động chính trị. Do đó, các thế lực thù địch,
chống cộng xác định, để thực hiện mục tiêu chống phá, vô hiệu hóa vai trò lãnh
đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam, vấn đề quan trọng hàng đầu là phải tập trung
mũi nhọn để tấn công nhằm phá vỡ nền tảng tư tưởng của Đảng. Vì vậy, chúng luôn
tận dụng tối đa các phương tiện truyền thông, internet, phát triển thêm nhiều
trang mạng xã hội và blog; triệt để lợi dụng các yếu kém trong quản lý, phát
triển kinh tế, xã hội của Nhà nước, tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị,
đạo đức, lối sống, “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” của một bộ phận cán bộ đảng
viên, tâm trạng băn khoăn trong nhân dân,… để tuyên truyền, kích động chia rẽ nội
bộ, nói xấu cán bộ, hòng phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng, quản lý, điều hành
của Nhà nước, thực hiện âm mưu “phi chính trị hóa” lực lượng vũ trang, thúc đẩy
“tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ.
Tấn công vào nền tảng tư tưởng của Đảng, các thế lực
thù địch cho rằng, du nhập chủ nghĩa Mác – Lênin vào Việt Nam là một sai lầm lịch
sử, chỉ đưa đến tai họa vì chủ nghĩa Mác – Lênin là tư tưởng ngoại lai, chỉ
phù hợp với một chừng mực nào đó với trình độ, lực lượng sản xuất và văn hóa
Nga, không phù hợp với thế kỷ này, với truyền thống dân tộc Việt Nam. Và họ đưa
ra luận điệu rằng, tại sao các nước theo chủ nghĩa Mác – Lênin chưa thể là nước
phát triển, còn tất cả các nước phát triển trên thế giới hiện nay đều không
tuân theo chủ nghĩa Mác – Lênin. Gần đây chúng chuyển sang luận điệu: “Việt
Nam đang bế tắc không chỉ về kinh tế, mà còn về tinh thần. Không ai còn tin vào
chủ nghĩa Mác nữa, ngay cả các cán bộ cấp cao”. Đồng thời, đưa ra các luận điệu:
“đấu tranh giai cấp”, “tập trung dân chủ” là cổ vũ cho bạo lực, cho chiến
tranh, cho độc quyền, độc đoán, thủ tiêu dân chủ, không phù hợp với xu thế thời
đại, do đó không thể thúc đẩy xã hội phát triển.
Phủ định tư tưởng Hồ Chí Minh, các thế lực thù địch
cho rằng tư tưởng Hồ Chí Minh là không có cơ sở; Hồ Chí Minh là người theo chủ
nghĩa dân tộc, không phù hợp với chủ nghĩa Mác – Lê-nin, nên phải tách tư tưởng
Hồ Chí Minh với chủ nghĩa Mác – Lê-nin. Phủ định các nguyên lý cơ bản của chủ
nghĩa Mác – Lê-nin, cho rằng hình thái kinh tế xã hội chỉ là một lý thuyết về
chủ nghĩa xã hội không tưởng, không bao giờ thực hiện được; theo đó, sự sụp đổ
chủ nghĩa xã hội ở Đông Âu, Liên Xô là một tất yếu. Cho rằng, nhà tư bản bóc lột
công nhân nào khi hiện nay các nhà máy, công xưởng toàn các rô bốt làm việc; rằng,
chủ nghĩa xã hội đặt xã hội lên trên cá nhân chỉ là đề cao một số người đang nắm
quyền trong xã hội đó.
Tấn công vào đường lối của Đảng, các thế lực thù địch
cho rằng, không thể làm trái quy luật bỏ qua chế độ tư bản vì hiện nay Việt Nam
đang xây dựng và phát triển chủ nghĩa tư bản, chỉ khác là dưới sự lãnh đạo của
Đảng Cộng sản. Vậy nên, cần giải quyết các vấn đề xã hội ở chừng mực nào đó,
theo chủ nghĩa xã hội dân chủ là tốt nhất. Chúng rêu rao: Đảng Cộng sản Việt
Nam đã chọn con đường sai, không thể có chủ nghĩa xã hội. Không ít kẻ đã lớn tiếng
rằng, “chủ nghĩa xã hội chính là bước quá độ từ chủ nghĩa xã hội nghèo đói tiến
tới chủ nghĩa tư bản, những ước mơ của chủ nghĩa xã hội thì chính chủ nghĩa tư
bản đã thực hiện rồi, rằng người ta có thể dễ dàng tìm thấy ở chủ nghĩa tư bản
những lời giải đáp đầy đủ cho mọi vấn đề được đặt ra trong đời sống loài người.
Tóm lại, người ta muốn nói những người Mác xít bàn về chủ nghĩa xã hội chẳng
khác nào bàn về hư vô”.
Tấn công vào vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt
Nam, các thế lực thù địch đòi bỏ Điều 4 Hiến pháp, đòi đa đảng. Họ tập trung
đánh vào các nguyên tắc tổ chức và sinh hoạt Đảng, đặc biệt là vào nguyên tắc tập
trung dân chủ, bằng việc vu cáo Đảng Cộng sản chiếm quyền của dân, vi phạm dân
chủ, nhân quyền, “độc đoán, đảng trị”. Gần đây, chúng đưa ra luận điệu: Đảng Cộng
sản Việt Nam đã làm tròn nhiệm vụ lịch sử là giải phóng dân tộc, thống nhất đất
nước, điều kiện hiện nay không còn phù hợp nữa, nên để lực lượng khác, mới đưa
đất nước tiến lên.
Một số người không phủ nhận hoàn toàn tính chất ưu việt
của chủ nghĩa xã hội nhưng lại phê phán C.Mác về luận điểm đấu tranh giai cấp,
cách mạng xã hội, cho rằng những luận điểm này làm nghèo đi những hình thức tiến
hóa của xã hội, khuyến khích thù hận, mâu thuẫn, đấu tranh giai cấp liên miên.
Dựa vào một số “cải cách” ở các nước tư bản và nhất là dựa vào các mô hình xã hội
dân chủ Thụy Điển, Phần Lan, họ cho rằng từ chủ nghĩa tư bản tiến sang chủ
nghĩa xã hội không nhất thiết phải thông qua cách mạng xã hội mà cứ để cho nó
phát triển tự nhiên, thông qua việc mở rộng dân chủ, đấu tranh nghị trường để
nhân dân tự lựa chọn chế độ chính trị mới.
Về sứ mạng lịch sử của giai cấp công nhân, chúng cho rằng,
giai cấp công nhân chỉ là những người có học vấn thấp, những lãnh tụ của giai cấp
công nhân cũng thường có trình độ văn hóa không cao, “lại được đào luyện trong
một lôgíc chuyên chế bạo ngược”, cho nên giỏi lắm cũng chỉ có thể lật đổ chế độ
cũ, chứ không thể lãnh đạo toàn dân xây dựng được một xã hội mới tốt đẹp, nhất
là trong thời đại khoa học phát triển. Họ lập luận: “Nếu như giai cấp công nhân
có sứ mệnh lịch sử là “người đào huyệt chôn chủ nghĩa tư bản”, xây dựng một xã
hội mới thì tại sao ở những nước tư bản phát triển có lực lượng công nhân rất
đông, chất lượng cao lại không thực hiện được vai trò lịch sử của mình? Đảng Cộng
sản Việt Nam không thể gọi là Đảng của giai cấp công nhân được, vì nó có rất ít
tính công nhân mà mang đậm tính nông dân, chịu ảnh hưởng nặng nề của chủ nghĩa
phong kiến. Vì thế, nhiều cán bộ cao cấp của Đảng chỉ phấn đấu leo cao để tham
nhũng, “lợi ích nhóm”. Với những điều kiện như trên, giai cấp công nhân và Đảng
Cộng sản không thể lãnh đạo, xây dựng được chủ nghĩa xã hội đích thực ở Việt
Nam”...
Trong giai đoạn hiện nay, mỗi cán bộ, Đảng viên phải có nhiệm vụ đấu tranh làm thất bại mọi âm mưu của các thế lực thù địch, phản động, cơ hội chính trị; để bảo vệ nền tảng tư tưởng của Đảng.
Trả lờiXóabạn nói rất đúng
Xóa