Kẻ địch thường có ba loại: Chủ nghĩa đế quốc; thói
quen truyền thống lạc hậu, tư tưởng tiểu tư sản; chủ nghĩa cá nhân. Nhận thức
như vậy để thấy rõ đạo đức cách mạng là vô luận trong hoàn cảnh nào cũng phải
quyết tâm đấu tranh chống mọi kẻ địch một cách kiên quyết, không khoan nhượng,
thực sự khó khăn, lâu dài. Suy đến cùng, đạo đức cách mạng mà chúng ta xây dựng
là đạo đức tập thể, mình vì mọi người, mọi người vì mình; còn cái phi đạo đức
nguy hiểm nhất, trở thành "giặc trong lòng", "giặc nội
xâm", cần phải chống là chủ nghĩa cá nhân dưới mọi hình thức. Chủ tịch Hồ
Chí Minh xác định chủ nghĩa cá nhân là một loại vi trùng độc hại, làm tha hóa
các quan hệ vốn có của mỗi đảng viên: Với mình thì tự cao, tự đại, tự phụ, kiêu
ngạo, lo thu vén lợi ích riêng; trong lãnh đạo, quản lý thì độc đoán, chuyên
quyền, quan liêu, thích địa vị, quyền hành; đối với quần chúng thì coi thường,
coi khinh. Tóm lại, do cá nhân chủ nghĩa mà cán bộ, đảng viên phạm nhiều sai lầm,
cần phải kiên quyết sửa chữa, quét sạch. Theo Chủ tịch Hồ Chí Minh: “Chủ nghĩa
cá nhân, đặt lợi ích riêng của mình, của gia đình mình lên trên, lên trước lợi
ích chung của dân tộc”; cái gì không phải chủ nghĩa xã hội là cá nhân chủ
nghĩa, chủ nghĩa cá nhân là kẻ thù của cách mạng, nó là nguồn gốc của những
“căn bệnh” làm hư hỏng đội ngũ cán bộ, đảng viên, làm tha hoá Đảng. Đây là sự
nguy hiểm tiềm tàng làm cho Đảng mất dần tính cách mạng, tính trí tuệ, tính đạo
đức, tính nhân dân,.. chừng nào còn chủ nghĩa cá nhân thì cách mạng còn gặp rất
nhiều khó khăn. Do vậy, chống chủ nghĩa cá nhân là việc làm cần thiết, thường
xuyên của những người cộng sản chân chính. Người cho rằng, mỗi cán bộ, đảng
viên “trước mặt quần chúng, không phải ta cứ viết trên trán chữ “cộng sản” là
được họ yêu mến”, mà phải thường xuyên tu dưỡng, rèn luyện và thực hành đạo đức
cách mạng, chống sa vào chủ nghĩa cá nhân, góp phần làm cho Đảng ta thật sự “là
đạo đức, là văn minh”.
Cuộc đấu tranh chống chủ nghĩa cá nhân là cuộc đấu
tranh gay go, quyết liệt, lâu dài và gian khổ bằng nhiều hình thức phong phú gắn
với những điều kiện về chính trị, kinh tế, văn hoá và xã hội. Cuộc đấu tranh đó
không kém cuộc đấu tranh chống lại kẻ thù ngoại xâm, bởi lẽ chủ nghĩa cá nhân
là kẻ thù không lộ nguyên hình, nó ẩn ấp trong tư tưởng, suy nghĩ của mỗi cá
nhân và hành vi của mỗi cá nhân đó. Tuy nhiên, Chủ tịch Hồ Chí Minh cũng
lưu ý rằng "Đấu tranh chống chủ nghĩa cá nhân không phải là "giày xéo
lên lợi ích cá nhân", vì, như Người phân tích: "Mỗi người đều có tính
cách riêng, sở trường riêng, đời sống riêng của bản thân và của gia đình mình.
Nếu những lợi ích cá nhân đó không trái với lợi ích của tập thể thì không phải
là xấu. Nhưng lại phải thấy rằng chỉ ở trong chế độ xã hội chủ nghĩa thì mỗi
người mới có điều kiện để cải thiện đời sống riêng của mình, phát huy tính cách
riêng và sở trường riêng của mình".
Chủ nghĩa cá nhân là sản phẩm của xã hội cũ dựa trên
chế độ tư hữu, là sự đối lập giữa lợi ích cá nhân với lợi ích xã hội, đặt quyền
lợi của cá nhân trên quyền lợi tập thể. Trong tác phẩm “Nâng cao đạo đức cách mạng,
quét sạch chủ nghĩa cá nhân” (3-2-1969), Chủ tịch Hồ Chí Minh chỉ ra các loại bệnh
nảy sinh từ chủ nghĩa cá nhân cần nhận diện và phòng chống (tất cả có 19 biểu
hiện): Bệnh quan liêu; bệnh tham lam; bệnh lười biếng; bệnh kiêu ngạo; bệnh hiếu
danh; bệnh “hữu danh vô thực” (loại bệnh có biểu hiện là làm được ít nhưng báo cáo,
khoe khoang thì nhiều); bệnh cận thị (loại bệnh có biểu hiện là chỉ để ý đến
cái nhỏ, vụn vặt, không thấy cái lớn, cái quan trọng); bệnh tỵ nạnh; bệnh xu nịnh,
a dua và bệnh kéo bè, kéo cánh.
Để chữa trị căn bệnh chủ nghĩa các nhân thì phải đẩy mạnh giáo dục, tuyên truyền làm thức dậy tình thương yêu con người, sự hy sinh và trách nhiệm đối với xã hội. Đồng thời đấu tranh, ngăn chặn căn bệnh tồn tại.
Trả lờiXóaĐấu tranh chống chủ nghĩa cá nhân là cuộc đấu tranh thường xuyên, lâu dài, phức tạp, thậm chí có cả hy sinh, mất mát, đòi hỏi phải thực hiện một cách quyết liệt, triệt để với nhiều biện pháp đồng bộ, kiên trì và liên tục.
Trả lờiXóa