Thực tiễn đã chứng minh, bạn bè quốc
tế đã công nhận. Nhưng tiềm ẩn trong sự phát triển ấy có không ít những thách
thức, nguy cơ và một trong những nguy cơ đó chính là chệch hướng Chủ nghĩa xã hội
(CNXH), không kiên định con đường mà Đảng, Bác Hồ và Nhân dân ta đã lựa chọn.
Nghị quyết số 04 (khóa XII) về tăng
cường xây dựng, chỉnh đốn Đảng đã thẳng thắn chỉ ra những biểu hiện suy thoái về
tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội
bộ. Theo đó, nghị quyết chỉ rõ 27 biểu hiện suy thoái thuộc 3 nhóm tư tưởng -
chính trị, đạo đức - lối sống và những biểu hiện “tự diễn biến”, “tự chuyển
hóa” trong nội bộ. Đặc biệt, trong 9 biểu hiện suy thoái về tư tưởng - chính trị
thì có 2 biểu hiện được đặt lên hàng đầu là: 1. Phai nhạt lý tưởng cách mạng;
dao động, giảm sút niềm tin vào mục tiêu độc lập dân tộc và CNXH; hoài nghi,
thiếu tin tưởng vào chủ nghĩa Mác - Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh; 2. Xa rời tôn
chỉ, mục đích của Đảng; không kiên định con đường đi lên CNXH; phụ họa theo những
nhận thức lệch lạc, quan điểm sai trái.
Hồ Chí Minh viết trong tác phẩm “Đường kách mệnh” rằng: “Đảng muốn vững thì phải có chủ nghĩa làm cốt, trong Đảng ai
cũng phải hiểu, ai cũng phải theo chủ nghĩa ấy. Đảng mà không có chủ nghĩa cũng
như người không có trí khôn, tàu không có la bàn chỉ nam”. Việc Hồ Chí Minh lựa
chọn chủ nghĩa Mác - Lênin làm nền tảng tư tưởng, kim chỉ nam cho hành động của
Đảng trước hết là để cứu lấy giống nòi Việt Nam. Sự lựa chọn đó không xuất phát
từ ý muốn chủ quan, không phải chủ yếu vì lợi ích của giai cấp công nhân, càng
không phải chỉ vì lợi ích của những người cộng sản mà trên hết là vì lợi ích của
toàn thể quốc dân Việt Nam.
Tư tưởng Hồ Chí Minh là lý luận cách
mạng và khoa học, là vũ khí tinh thần của giai cấp công nhân, nhân dân lao động
và cả dân tộc Việt Nam, cùng với chủ nghĩa Mác - Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh là
nền tảng tư tưởng, kim chỉ nam cho hành động của Đảng và cách mạng nước ta. Chủ
tịch Hồ Chí Minh đã vận dụng sáng tạo chủ nghĩa Mác - Lênin vào điều kiện cụ thể
ở Việt Nam. Theo Người, CNXH là một chế độ xã hội do nhân dân lao động làm chủ;
một xã hội dân giàu, nước mạnh, văn minh, hạnh phúc; một xã hội dân chủ, công bằng;
các dân tộc trong nước đều bình đẳng, đoàn kết, tương trợ lẫn nhau và đoàn kết,
hữu nghị, bình đẳng với các dân tộc trên thế giới.
Điều trước tiên để Hồ Chí Minh - từ
người đi tìm đường cứu nước trở thành người dẫn đường cho dân tộc Việt Nam - là
người đã tìm ra con đường giải phóng dân tộc, giải phóng giai cấp, giải phóng
con người đúng đắn nhất: con đường độc lập dân tộc gắn liền với CNXH. Có thể
nói, bản chất của con đường cách mạng mà Hồ Chí Minh nêu lên đó là: độc lập dân
tộc gắn liền với CNXH. Trong mọi hoạt động, mọi bài nói, bài viết của Người đều
tập trung vào một mục tiêu, một chủ đề: chống đế quốc, chống phong kiến, tuyên
truyền độc lập dân tộc và CNXH. Chủ đề này cũng được Hồ Chí Minh thể hiện rất đậm
nét trong Di chúc. Từ điều “Trước hết nói về Đảng” đến “Điều mong muốn cuối
cùng” của Người đều xoay quanh chủ đề độc lập dân tộc gắn liền với CNXH. Với
Người, độc lập dân tộc gắn liền với CNXH đã được xây dựng thành lý luận cách mạng
xuyên suốt và nhất quán. Đây chính là đóng góp quan trọng nhất của Hồ Chí Minh
vào kho tàng lý luận Mác - Lênin.
Đối với Đảng Cộng sản Việt Nam và
Nhân dân Việt Nam, vấn đề trước tiên thể hiện lòng trung thành với sự lựa chọn
của Hồ Chí Minh là kiên định con đường độc lập dân tộc gắn liền với CNXH. Những
bài học do các đại hội của Đảng nêu lên từ khi đổi mới đến nay vẫn còn giá trị
lớn, nhất là bài học: “trong quá trình đổi mới, phải kiên trì mục tiêu độc lập
dân tộc và CNXH trên nền tảng chủ nghĩa Mác - Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh”.
Không kiên định mục tiêu, từ bỏ con
đường đã lựa chọn đó là tự sát. Bài học về sự đổ vỡ của Đông Âu và Liên xô đã
cho thấy điều đó. Lịch sử cách mạng Việt Nam từ khi có Đảng đến nay, đó là khoảng
thời gian đủ để chúng ta kiểm nghiệm và rút ra kết luận về sự kiên định con đường
đã lựa chọn: chỉ có độc lập thực sự mới tạo điều kiện để đi lên CNXH và chỉ có
xây dựng CNXH mới thực sự có độc lập cho Tổ quốc, tự do, hạnh phúc cho Nhân
dân. Với Việt Nam, độc lập dân tộc gắn liền với CNXH là sự lựa chọn duy nhất
đúng đắn. Đó là sự lựa chọn của lịch sử.
Trong các cuộc kháng chiến chống giặc
ngoại xâm, chúng ta luôn tin tưởng và đã giành độc lập dân tộc. Khi CNXH rơi
vào khủng khoảng tan rã, chúng ta vẫn tin tưởng vào con đường đi của mình để vượt
qua và đứng vững.
Giải pháp cho vấn đề này trong giai
đoạn hiện nay không phải là trông chờ ở đường lối, mà ở ngay trong nhận thức và
hoạt động thực tiễn của mỗi đảng viên, phải kiên định từ “nói đi đôi với làm” đến
việc “làm gương” cho quần chúng tin tưởng đi theo. Giờ đây hơn lúc nào hết, lịch
sử lại lên tiếng, đòi hỏi chúng ta, mà trước hết là những người cộng sản phải
thể hiện bản lĩnh và tính kiên định của mình để giữ vững con đường mà Đảng, Bác
Hồ và Nhân dân đã lựa chọn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét