Khoan dung
trong phong cách ứng xử Hồ Chí Minh không có chung bản chất với khoan dung
trong tôn giáo. Khoan dung, ứng xử nhân ái của Hồ Chí Minh không có giới hạn
biên giới quốc gia. Trong các bài báo, cuốn sách do Người viết, hiện lên số
phận người lao động bị đế quốc đày đọa, từ người phụ nữ châu Phi, những thủy
thủ, phu khuân vác Đắc-ca, Bra-xin, Xi-ry, Li-băng,… cho đến những công nhân,
nông dân ở Ghi-nê, Đa-hô-mây, v.v. Đến thăm bất cứ nước nào, khi ở địa vị Chủ
tịch nước Việt Nam dân chủ cộng hoà, Người dành thời gian tiếp xúc với nhân dân
lao động, đặc biệt là đối với các cháu thiếu niên, nhi đồng. Điều đó cắt nghĩa
tại sao Hồ Chí Minh được thiếu niên, nhi đồng Việt Nam và nhiều nước trên thế
giới gọi là Bác Hồ; được nhân dân Việt Nam và rất nhiều tầng lớp nhân dân trên
thế giới gọi là Bác Hồ. Không phải ngẫu nhiên mà Hồ Chí Minh trở thành một biểu
tượng về tình hữu ái của con người trên trái đất. Tình nhân ái trong ứng xử
Hồ Chí Minh không dừng ở lời nói mà còn được thể hiện rõ trong hành động. Người
tố cáo tội ác của chủ nghĩa thực dân, đế quốc, đấu tranh bảo vệ người bị áp
bức, phấn đấu vì sự nghiệp tiến bộ, đưa lại cho con người tự do, ấm no, hạnh
phúc, phấn đấu vì lý tưởng giải phóng triệt để cho con người vươn tới cái tất
yếu của vương quốc tự do.
Với tư tưởng giải phóng con người,
yêu thương con người, khoan dung, độ lượng, Hồ Chí Minh đã giao tiếp, ứng xử
với nhiều người trong cuộc sống, và lúc nào cũng vậy đều để lại ấn tượng sâu
đậm. Quan niệm của Hồ Chí Minh cũng giống như quan niệm đúng đắn của các tổ
chức xã hội tiến bộ hiện nay trên thế giới, khi cho rằng: phát triển con người
là sự phát triển bao gồm tất cả các khía cạnh trong cuộc sống của mọi cá nhân,
từ tình trạng sức khoẻ, tới đời sống chính trị, kinh tế, văn hóa của con người;
phát triển con người theo những mục tiêu đó, là cái đích cuối cùng, phát triển
kinh tế - xã hội chỉ là một phương tiện. Mục tiêu cơ bản của phát triển là tạo
ra một môi trường khuyến khích con người được hưởng cuộc sống lâu dài, khỏe
mạnh, hạnh phúc, tự do và sáng tạo. Đó chính là tính toàn diện của sự phát
triển. Điều này phù hợp với cách tính về chỉ số phát triển con người (HDI) của
Chương trình phát triển Liên hợp quốc (UNDP) - kết hợp các chỉ số cơ bản về y
tế, giáo dục, tuổi thọ, mức sống, chứ không chỉ duy nhất là sự tăng trưởng của
tổng sản phẩm quốc nội (GDP). Vì thế, khi tiếp xúc với nhiều người, Hồ Chí Minh
thường hay hỏi thăm về sức khỏe, hoàn cảnh gia đình,… nghĩa là những điều liên
quan tới đời tư. Riêng việc hỏi han về đời tư, đối với người Việt Nam thì đó là
lối ứng xử bình thường, nhưng đối với những người nước ngoài thì chưa chắc đã
phù hợp với văn hóa của họ, thậm chí có người rất kiêng kỵ và cho đó là tò mò
khi giao tiếp. Hồ Chí Minh rất hiểu điều đó, nên trong giao tiếp, ứng xử nó
được người ta tiếp nhận, cắt nghĩa là tấm lòng chân thành, bác ái bao la của
một con người - nhà văn hóa Hồ Chí Minh. Cái mà ở những người khác cho là điều
không phù hợp thì đến Hồ Chí Minh trở thành điều tế nhị, nhã nhặn, lịch sự và
quyến rũ. Một quả táo lấy từ bàn họp về cho cháu bé, một bông hoa tặng phụ nữ,
một cử chỉ phá lệ ngoại giao để rẽ đoàn người ôm hôn thắm thiết người bạn sau
bao năm xa cách, một sự đồng ý nhận lời làm cha nuôi trẻ sơ sinh, một cử chỉ đạp
nước gầu guồng, tát nước gầu dai, tụt dép cao su lội ruộng thăm bà con đang gặt
lúa và muôn vàn cử chỉ ứng xử khác nữa đã làm nên phong cách ứng xử lịch lãm, tự
chủ, linh hoạt,
ân cần, tế nhị, cởi mở, tự nhiên, bình dị, chan hòa, ấm cúng, khoan dung, khiêm
nhường, bình tĩnh và đĩnh đạc, tỉnh táo của
con người mang tên Hồ Chí Minh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét