Thời gian gần đây, một số người Việt Nam tự
nhận hoặc gọi nhau là “nhà dân chủ” tập hợp trong một vài nhóm chủ yếu hoạt
động theo phương thức la lối và khoa trương đã trở thành một hiện tượng bất
thường ở một số trang mạng, diễn đàn, blog,… tồn tại trên internet.
Trên thực tế, họ chỉ có một số người, song lại ghi danh ở nhiều nhóm khác nhau
để lừa bịp về số lượng, mà bằng chứng cụ thể là mỗi khi đưa lên internet một
“tuyên bố” thường là mất tích ngay sau khi công bố, hoặc một “thư ngỏ” gửi một
tổ chức quốc tế hay cơ quan ngoại giao nước ngoài nào đó ở Việt Nam thì vẫn chỉ
có từng ấy người ký tên. Văn bản nào có danh sách ký tên dài hơn thì la liệt
các tên tuổi, địa chỉ phiếm chỉ, đại loại như “công nhân Hoa Kỳ”, “kỹ sư Thụy
Sĩ”, “lao động Ba Lan”, “đầu bếp Sài Gòn”, “kế toán Thái Bình”, “hưu trí Bình
Dương”! Lợi dụng thái độ ôn hòa, sự khoan dung của các cơ quan bảo vệ luật
pháp, thi thoảng mấy người này kéo nhau ra đường hò hét làm gây mất trật tự nơi
công cộng, hoặc thi thoảng lên internet để rùm beng “tuyệt thực” dù đến nay
chưa có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy họ thật sự tuyệt thực, vì thế dư luận
không thể không hồ nghi đó chỉ là trò bịp bợm để kêu gọi “lòng thương” và sự cổ
vũ của một số tổ chức vốn thù địch hoặc thiếu thiện chí với Việt Nam?
Hiện nay, cơ sở của sự hồ nghi này là những
cuộc cãi vã công khai về tiền bạc của mấy “nhà dân chủ” trên internet. Lúc thì
người này tố người kia biển lận, ăn chặn, lúc thì người nọ khoe khoang được một
số cơ quan truyền thông nước ngoài trả bao nhiêu tiền cho mỗi bài viết… Tình
trạng bát nháo đến mức dư luận gọi họ là “nhà dân chủ cuội”, và trên facebook
có tên là Những nhà dân chủ độc tài mới xuất hiện gần đây, một “nhà dân chủ” đã
đăng một số status chỉ rõ bản chất, lý do tồn tại, đặc biệt là “nguồn sống” của
một số người mang danh “nhà dân chủ”. Tác nhân khởi đầu số phận này là những
nhà đấu tranh gạo cội trong cộng đồng hải ngoại. Là những nạn nhân đầy hận thù
của chế độ cộng sản, và là những người có đầy đủ điều kiện để làm việc với các
dòng tiền ngoại quốc, lớp cha chú này có thừa hai thứ quan trọng: nhiệt huyết
và tiền nong. Tuy nhiên, họ lại thiếu một thứ quan trọng khác là khả năng trực
tiếp hiện diện ở quốc nội để phất cờ. Vì vậy, sau nhiều nỗ lực vô vọng, với sự
đánh đổi khổng lồ về tài chính, thời gian và nhân lực trong quá khứ, họ đành
bằng lòng với một phương án khác, là thông qua những nhà hoạt động trong nước
để tác động gián tiếp vào chính trường Việt Nam. Từ chỗ này, một vấn đề mới
phát sinh. Những người chống cộng hải ngoại có mục đích, tôn chỉ và cách thức
đấu tranh khác hoàn toàn với đa số đồng bào trong nước. Trong khi họ đặt mục
tiêu trả thù, phục quốc và đấu tranh để thay đổi kết cục đại bại của mình trong
một cuộc chiến tranh quá khứ, thì đa số người trong nước chỉ tự hỏi mình có thể
làm gì để có một tương lai hòa bình, thịnh vượng và êm ấm hơn. Trong khi họ
muốn áp dụng các kỹ thuật sách động quần chúng để lật đổ và tiêu diệt toàn bộ
thể chế hiện tại, thì đa số người trong nước chỉ muốn giải quyết những vấn đề
dân sinh cụ thể, hoàn thiện pháp luật và việc thực thi pháp luật, để dần nới
rộng tự do và công bằng... Mọi mâu thuẫn giữa quốc nội và hải ngoại chủ yếu
sinh ra từ những khác biệt đó.
Nguồn viện trợ truyền thống của chế độ Việt Nam
cộng hòa, đã tìm ra cách biến những nhà hoạt động Việt Nam thành con rối phục
vụ mục đích chính trị của họ. Tất nhiên, họ chỉ coi đám con rối này là công cụ
để phục vụ những mục tiêu ngắn hạn và thực dụng,... Và từ điểm khởi phát này,
sự lệ thuộc tài chính vào nước ngoài bắt đầu giết dần, giết mòn phong trào dân
chủ. Đồng tiền tài trợ đã phá hoại phong trào dân chủ Việt Nam như thế nào?
Trước tiên, cần nhắc lại rằng, vì những nhà tài trợ - bao gồm cộng đồng hải
ngoại và các chính quyền phương Tây - chỉ muốn tận dụng các nhà hoạt động Việt
Nam cho những mục tiêu nhất thời, đồng tiền mà họ bỏ ra sẽ chỉ chảy vào những
hoạt động ngắn hạn, ồn ào, tập hợp được đám đông, hứa hẹn gây tiếng vang trên
truyền thông quốc tế. Chúng bao gồm các hình thức ký tên chung, biểu tình, đòi
người, khiếu kiện tập thể... Trong khi đó, dòng tiền tài trợ gần như chẳng bao
giờ tìm đến những chương trình có tính chất dài hơi và bền vững, nhằm chuẩn bị
một nền tảng lý luận, nhân sự và tập quán vững chắc cho nền dân chủ tương lai.
Vấn đề nằm ở chỗ những chương trình có tính chiến lược của người trong nước
chắc chắn sẽ đụng chạm đến chiến lược hoàn toàn khác biệt của các nhà tài trợ ở
nước ngoài. Vậy nên chẳng bao lâu, bằng khả năng chi phối nồi cơm của mình,
phía hải ngoại dễ dàng lũng đoạn chiến lược của phong trào dân chủ Việt Nam,
còn người trong nước chỉ được góp mặt trong những hoạt động rời rạc mang tính
chiến thuật.
Muốn được tiền tài trợ, bạn phải có hoạt động
bề nổi được đăng báo. Mà cách nhanh nhất để một hoạt động được đăng báo là...
bị công an đàn áp trong, hoặc thậm chí từ trước lúc diễn ra. Vậy nên dần dần,
nhờ tài bơm thổi và cường điệu hóa của cánh truyền thông mạng, công chúng bắt
đầu ngưỡng mộ và dành mọi sự quan tâm cho những hoạt động thất bại từ trong
trứng nước vì bị đàn áp, cùng những nhà hoạt động chẳng làm được gì khác ngoài
ăn đòn và đi tù. Thất bại trên thực địa trở thành tiêu chuẩn đầu tiên để thành
công, và để được phong anh hùng trên báo chí. Mà chỉ khi thành công trên báo
chí, các nhà hoạt động mới có tiền tài trợ. Vòng luẩn quẩn này dần triệt tiêu
mọi tầm nhìn và ý chí quyết thắng của phong trào dân chủ Việt Nam. Nó tạo ra
một môi trường độc hại, nơi hạng tiểu nhân hám lợi, hám danh, không viễn kiến,
nhưng giỏi khua môi múa mép và diễn trò ăn vạ dễ dàng ngóc dậy và chi phối
phong trào. Tới mức hiện nay, có nhiều cá nhân và hội nhóm trong làng dân chủ
đã nổi lên chỉ nhờ bị đàn áp, và không biết làm gì ngoài lặp đi, lặp lại việc
bị đàn áp. Nhóm No-U ở Hà Nội, Nguyễn Văn Thạnh ở Đà Nẵng, cùng đông đảo “đảng
viên Việt tân” từ bắc vô nam đều là các hiện tượng như vậy.
Quá trình thối rữa về mặt nhân sự của phong
trào dân chủ Việt Nam đã hình thành trong nước ta một giai cấp mới. Tôi tạm gọi
họ là giai cấp “ăn mày chính trị”. Gọi như vậy, bởi họ có các đặc điểm sau: -
Thất nghiệp; - Chủ yếu hành nghề nơi vỉa hè ngoài đời hoặc trên internet; -
Tranh nhau đăng ảnh và viết status về chính trị, hoặc phát biểu về chính trị ở
các buổi tiếp xúc quốc tế, nhưng không nêu được nhận định hoặc khuyến nghị gì
mới, mà chỉ loay hoay lên án chế độ với tư cách một nạn nhân; - Tiêu chí đầu
tiên đặt ra khi viết dự án là phải lựa sao cho xin được tiền; - Chỉ làm việc
ngắn hạn trước mắt, theo làn sóng lên xuống của các dòng dư luận và dòng fund
(quỹ), chứ không hề có tầm nhìn hay dự định dài hạn; - Thường xuyên gõ cửa các sứ
quán phương Tây chỉ để kể lể rằng mình là những nạn nhân tội nghiệp đang bị
chính quyền cộng sản bắt nạt; - Hầu như tuần nào cũng bị đánh, và hễ bị đánh là
kêu ca ầm ĩ để tìm xin xỏ lòng thương. Giai cấp tồi tàn về mặt nhân cách và tư
thế này, khi kế thừa truyền thống tham nhũng và tranh chấp tiền viện trợ của
những tàn tích Việt Nam cộng hòa đang đóng vai trò môi giới xin fund, đã biến
phong trào dân chủ thành một môi trường tài chính bẩn thỉu… Giờ đây, những vụ
tham nhũng, lừa đảo và tranh vốn trong làng chống cộng Việt Nam cũng đã thành
ra một chuyện quen tai, nhàm chán! Với bản chất, cách thức tồn tại như vậy, thử
hỏi mấy “nhà dân chủ” vẫn khua môi múa mép trên internet đã “đấu tranh vì dân
chủ” hay chỉ “đấu tranh vì tiền”?
"ăn mày chính trị" đánh giá đúng bản chất của chúng.
Trả lờiXóaUi giời, bản chất của bọn đu càng, ba que thì khó có thể thay đổi. Hay ăn, lười làm nên phải đi xin bố thí của ngoại bang. Bọn này phải cho đi tẩy não may ra mới khôn lên được.
Trả lờiXóa