Có một câu
danh ngôn, đại ý: Văn hóa là những cái còn lại khi tất cả cái khác mất đi. Lịch
sử thế giới từng chỉ ra: Mất lãnh thổ, chủ quyền có thể đấu tranh lấy lại,
giành lại được; nhưng mất văn hóa là mất tất cả, mất vĩnh viễn. Bài học lịch sử
của tổ tiên, ông cha ta quyết giữ bằng được văn hóa dân tộc trong thời kỳ hơn
nghìn năm Bắc thuộc để “ta vẫn là ta”, là minh chứng hùng hồn về điều đó.
Thế nhưng, thời
đại ngày nay khác rất xa thời xưa, bởi lẽ cả thế giới đều có thể nằm ngay trong
lòng bàn tay thông qua một cú “nhấp chuột” trên máy tính hay một cái vuốt tay
trên màn hình máy tính bảng, điện thoại thông minh thì không dễ gì giữ được bản
sắc văn hóa vốn là “cái riêng” của dân tộc mình. Hơn nữa, như một chuyên gia
UNESCO từng khuyến cáo, cuộc Cách mạng công nghiệp 4.0 dù có mang lại rất nhiều
tiện ích văn minh cho cuộc sống con người, song cũng dễ làm tâm hồn con người
trở nên xơ cứng, văn hóa các dân tộc trở nên đơn điệu, nghèo nàn, thậm chí có
nguy cơ lụi bại trước sự “tiến công” vừa công khai, vừa ngấm ngầm của nền công
nghiệp văn hóa nghe nhìn phương Tây đang “tung hoành” hầu như khắp nơi mọi chốn
trên thế giới.
Do đó, điều mấu
chốt để bảo tồn được bản sắc dân tộc là phải vừa chú trọng giữ gìn, vừa bồi đắp,
nâng tầm bản lĩnh văn hóa, trí tuệ dân tộc để có đủ khả năng nhận diện, lọc bỏ
những “virus văn hóa ngoại lai” độc hại đang hằng ngày, hằng giờ tác động, thẩm
thấu vào xã hội; đồng thời luôn thích ứng cởi mở với các nền văn hóa khác, tiếp
thu tinh hoa văn hóa nhân loại để không ngừng làm giàu văn hóa cho dân tộc
mình. Phải khắc sâu, thấm thía lời Bác Hồ dạy: Phương Tây hay phương Đông có gì
hay, có gì tốt ta phải học lấy, song điều cốt yếu là “đừng biến ta thành kẻ bắt
chước”, vì theo Bác: “Cái gốc của văn hóa mới là dân tộc”. Gốc có vững, cây mới
bền. Giữ được cái gốc dân tộc của văn hóa, đó cũng là cơ sở vững vàng để bảo vệ
độc lập chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ quốc gia và cũng là thành trì chắc chắn để
bảo vệ nền văn hóa dân tộc trong quá trình toàn cầu hóa hiện nay.
Thấm đẫm, kết
tinh công sức, tài năng, trí tuệ và cả xương máu của các thế hệ người Việt
trong hơn hai thiên niên kỷ dồn tụ lại, bản sắc văn hóa dân tộc được ví như một
tấm gương của tiền nhân trao truyền cho hậu thế. Vì vậy, một khi chủ động chăm
lo giữ gìn chu đáo thì tấm gương ấy sẽ ánh lên khuôn mặt dân tộc Việt ngày càng
khởi sắc, xán lạn. Ngược lại, nếu không chú trọng, thường xuyên “bảo dưỡng” thì
tấm gương ấy sẽ “hắt” lên diện mạo văn hóa dân tộc những vết mờ bụi và làm cho
quá khứ bị tổn thương, nền độc lập dân tộc bị đe dọa, tương lai quốc gia khó
phát triển ổn định, bền vững.
văn hóa Việt Nam tiên tiến đậm đà bản sắc dân tộc sẽ không bao giờ bị phai mờ
Trả lờiXóa