Nghiên cứu lịch sử phong trào công nhân quốc tế giai đoạn
trước khi đảng cộng sản ra đời có ý nghĩa rất quan trọng, đó là:
Thấy rõ phong trào cộng sản và công nhân quốc tế nổ ra là một
tất yếu do sự vận động của những mâu thuẫn đối kháng về lợi ích giữa giai cấp
vô sản bị bóc lột và và giai cấp tư sản thống trị, bóc lột. Nó phản ánh một hiện
thực xã hội của những lao động “người cùng khổ” với khá vọng được giải phóng
thoát khỏi tình cảnh bóc lột về kinh tế, áp bức về tinh thần. Những cuộc đấu
tranh độc lập của giai cấp công nhân khi chưa có chính đảng cách mạng lãnh đạo
chỉ là mang tính tự phát, nhưng từng bước đã thể hiện tính tích cực chính trị,
từ chỗ đấu tranh đòi quyền lợi về kinh tế, trước mắt đến đấu tranh đòi quyền lợi
về chính trị, vì lợi ích giai cấp, cơ bản lâu dài. Phong trào công nhân quốc tế
không phải là một hiện tượng ngẫu nhiên của lịch sử, mà là nhu cầu tự giải
phóng từ những mâu thuẫn trong lòng chế độ bóc lột.
Nó thể hiện bản chất của giai cấp lao
động tiến bộ trong nền đại công nghiệp, luôn vươn tới những giá trị tự do, công
bằng, bình đẳng, nhân văn. Những cuộc vận động, cuộc đấu tranh độc lập của giai
cấp công nhân khi chưa có chính đảng cách mạng lãnh đạo, mặc dù không giành được
thắng lợi triệt để, song đã cho thấy tinh thần cách mạng của những người vô sản
đại diện cho lực lượng sản xuất hiện đại không chịu khuất phục bởi chế độ áp
bức, bóc lột, bất công.
Nghiên cứu lịch phong trào công nhân quốc tế giai đoạn trước
khi đảng cộng sản ra đời mới thấy rõ nội dung, tính chất của phong trào công nhân khi chưa có đội
tiền phong lãnh đạo; đồng thời, khẳng định vai trò to lớn của chính đảng cách
mạng. Thực tế cho thấy, khi chưa có đảng, hoạt động của phong trào công nhân
chủ yếu vẫn mang tính tự phát; từ khi đảng cộng sản được thành lập (6/1847),
phong trào công nhân chuyển dần từ tự phát lên tự giác và đáp ứng mục tiêu, xu
hướng phát triển của phong trào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét