V.I.Lênin
không những bảo vệ mà còn bổ sung, phát triển, đưa ra những chỉ dẫn rất cụ thể
về nhiệm vụ của đảng cầm quyền và nhà nước khi đã có nhà nước vô sản.
Trong
tác phẩm “Nhà nước và cách mạng”, V.I.Lênin chỉ rõ rằng: Trong cuộc đấu tranh
cho chuyên chính vô sản và xây dựng chủ nghĩa xã hội, cần phải làm cho đảng “đủ
sức nắm chính quyền và dẫn dắt toàn dân tiến lên chủ nghĩa xã hội, đủ sức lãnh
đạo và tổ chức một chế độ mới, đủ sức làm thầy, làm người dẫn đường, làm lãnh
tụ của tất cả những người lao động và những người bị bóc lột”. Nếu
không có đảng lãnh đạo, thì giai cấp vô sản và tất cả nhân dân lao động không
thể lật đổ giai cấp tư sản, không thể giành được thắng lợi của cách mạng xã hội
chủ nghĩa, không thể xây dựng được chủ nghĩa xã hội. V.I.Lênin cũng đã trình
bày về các nhiệm vụ cơ bản của chuyên chính vô sản. Những nhiệm vụ cơ bản đó
là: Trấn áp sự phản kháng của bọn bóc lột đã bị đánh đổ và củng cố những thắng
lợi của mình. Xây dựng khối liên minh công - nông, giai cấp tư sản và giai cấp
nửa vô sản dưới sự lãnh đạo của giai cấp vô sản. Sử dụng chính quyền vô sản để
tổ chức chế độ xã hội chủ nghĩa, dẫn dắt toàn dân tiến lên chủ nghĩa xã hội, đủ
sức lãnh đạo và tổ chức một chế độ mới.
Mối
quan hệ giữa chuyên chính vô sản trong thời kỳ quá độ với thực hành dân chủ
được V.I.Lênin nhấn mạnh “không thể giản đơn đóng khung trong việc mở rộng dân
chủ được” mà phải “biến thành chế độ dân chủ cho người nghèo, chế độ dân chủ cho
nhân dân”.
Vấn
đề tổ chức quản lý và xây dựng nhà nước đã được đặt ra ngay sau khi giai cấp
công nhân Nga dưới sự lãnh đạo của Đảng Bônsêvích (Nga) giành chính quyền.
Trong tác phẩm “Những nhiệm vụ trước mắt của chính quyền Xô-viết”, V.I. Lênin
vạch rõ một nhiệm vụ đặc biệt cấp thiết, đó là những cốt cán lãnh đạo ưu tú
nhất và đáng tin cậy nhất của giai cấp vô sản cách mạng và của bộ phận nông dân
không bóc lột phải trở thành những cán bộ quản lý và xây dựng nhà nước. Thực
hiện nhiệm vụ trọng đại này thật sự không dễ dàng, bởi tình trạng yếu kém của
đội ngũ cán bộ khi đó là một thực tế không thể phủ nhận. Những khó khăn thường
trực và nhiệm vụ của đảng cầm quyền và nhà nước phải giải quyết như: thiếu vắng
trầm trọng số cán bộ, nhất là những cán bộ lãnh đạo chính trị có học thức, có
văn hóa và có khả năng quản lý đất nước; không ít cán bộ lãnh đạo đã bị tiêm
nhiễm bởi căn bệnh “kiêu ngạo cộng sản hay bởi “những tập quán, quan hệ, thói
quen, tâm lý… mang tính chất tiểu tư sản”, tham ô, nhận hối lộ, bè phái, đặc
quyền đặc lợi, thiếu trách nhiệm đối với công việc. Đặc biệt, V.I.Lênin đã phê
phán và nêu cao tinh thần cảnh giác với hiện tượng một bộ phận cán bộ lãnh đạo,
quản lý mắc căn bệnh quan liêu. Những cán bộ này đã “thiếu nghiên cứu kinh
nghiệm thực tế, thiếu trao đổi kinh nghiệm, thiếu kiểm tra lẫn nhau”,
không biết dựa vào kinh nghiệm địa phương để kiểm tra tính đúng đắn của nghị
quyết, chỉ thị của Trung ương và lấy sự lãnh đạo của Trung ương để kiểm tra
thực tiễn địa phương. Ông cũng chỉ ra đây là nguy cơ thường trực và hàng đầu
với sự tồn tại của đảng và chính quyền. Do vậy, việc thực hiện nhiệm vụ của nhà
nước phải gắn liền với cuộc đấu tranh chống sự lệch lạc quan liêu chủ nghĩa để
đảm bảo mối quan hệ vững chắc giữa nhà nước và nhân dân. Trách nhiệm của Đảng
là phải xác định được động lực, mục tiêu chính xác cho mỗi thời kỳ, “tìm cho ra
cái mắt xích đặc biệt mà người ta phải đem toàn lực ra nắm lấy để giữ vững được
toàn bộ cái xích và chuẩn bị để chuyển vững chắc sang mắt xích kế bên; hơn nữa
trình tự nối tiếp, hình thức, mối liên hệ của các mắt xích và những đặc điểm
của khác nhau của mắt xích này với mắt xích khác trong cái xích những sự biến
lịch sử, đều không đơn giản, và cũng không phải sơ sài như trong cái xích
thường do bàn tay người thợ rèn làm ra”.
V. I.
Lênin chỉ ra nhiệm vụ của đảng cầm quyền trong công tác tư tưởng “thuyết phục
cho đa số nhân dân thấy được sự đúng đắn của cương lĩnh và sách lược của mình”.
Nhiệm vụ này không chỉ đặt ra trước khi đảng cầm quyền mà phải coi là nhiệm vụ
thường xuyên, liên tục. Nhiệm vụ thứ hai của đảng là “giành lấy chính quyền,
đập tan sự phản kháng của bọn bóc lột”.
Đây cũng trách nhiệm không thể lơi là của đảng bởi kể cả khi có chính quyền
trong tay rồi, các thế lực phản động vẫn luôn luôn có âm mưu chống phá, lật đổ
chính quyền ấy.
Trách
nhiệm quan trọng được coi là “chủ yếu, trung tâm” của đảng là lãnh đạo nhà nước
tổ chức và quản lý xã hội. Trách nhiệm, nhiệm vụ chủ yếu của đảng chuyển từ
“thuyết phục nhân dân và dùng lực lượng quân sự trấn áp bọn bóc lột sang nhiệm
vụ chủ yếu là quản lý”.
Trách nhiệm và cũng là yêu cầu đối với đảng trong điều kiện đã có được chính
quyền trong tay là phải nâng cao năng lực “tổ chức trong lĩnh vực thực tiễn”.
V.I.Lênin cũng khẳng định, đây là “nhiệm vụ khó khăn nhất vì vấn đề là phải tổ
chức theo phương thức mới những cơ sở sâu xa nhất, những cơ sở kinh tế của đời
sống của hàng chục và hàng chục triệu con người. Đó cũng là nhiệm vụ cao cả
nhất vì chỉ sau khi đã thực hiện được nhiệm vụ ấy (trên những nét chủ yếu và cơ
bản của nó) thì mới có thể nói rằng nước Nga không những đã trở thành một nước
cộng hòa Xô - viết, mà còn là nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa nữa”.
Nội dung bài viết này rất hay, tôi rất thích
Trả lờiXóaTrách nhiệm và cũng là yêu cầu đối với đảng trong điều kiện đã có được chính quyền trong tay là phải nâng cao năng lực “tổ chức trong lĩnh vực thực tiễn”
Trả lờiXóa