Bước sang năm 1912, con
tàu tiếp tục hành trình đi vòng quanh châu Phi, đã có dịp dừng lại ở những bến
cảng của một số nước như Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, Algeria, Tunisia, Democratic
Republic of the Congo, Dahomey, Senegal, Réunion…
Đến đâu, Nguyễn Tất Thành
cũng thấy cảnh khổ cực của người lao động dưới sự áp bức bóc lột dã man, vô
nhân đạo của bọn thống trị. Đến Dacar, bể nổi sóng rất dữ. Tàu không thể vào bờ.
Cũng không thể thả ca nô xuống vì sóng to. Để liên lạc với tàu, bọn Pháp trên bờ
bắt những người da đen phải bơi ra. Một, hai, ba, bốn người da đen nhảy xuống
nước. Người này đến người kia, họ bị sóng bể cuốn đi.
Cảnh tượng đó làm cho
Nguyễn Tất Thành hết sức đau xót, anh khóc. Hỏi tại sao, anh buồn rầu trả lời:
“Những người Pháp ở Pháp phần nhiều là tốt. Song những người Pháp thực dân rất
hung ác và vô nhân đạo”.
Anh kể lại điều anh từng
trông thấy trên bờ biển Phan Rang, Phan Thiết trước lúc ra đi: “Ở ta, tôi cũng
thấy những chuyện như thế xảy ra ở Phan Rang. Bọn Pháp cười sặc sụa trong khi đồng
bào ta chết đuối vì chúng nó. Đối với bọn thực dân, tính mạng của người thuộc địa,
da vàng hay da đen cũng không đáng một xu”.
Chúng ta phải tích cực học tập, rèn luyện theo tư tưởng, tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh
Trả lờiXóa