Người luôn căn dặn cán bộ, đảng viên (CBĐV) phải
thường xuyên trau dồi đạo đức cách mạng, trong đó có vấn đề hết sức quan trọng:
Chống chủ nghĩa cá nhân. Bài “Đạo đức cách mạng” viết năm 1958 là bài viết quan
trọng của Chủ tịch Hồ Chí Minh về chống chủ nghĩa cá nhân. 60 năm đã trôi qua,
hôm nay đọc lại bài viết của Người, chúng ta càng thấy giá trị tư tưởng và nhân
văn, giá trị hiện thực, ý nghĩa giáo dục và tính thời sự rất to lớn và bức
thiết của vấn đề chống chủ nghĩa cá nhân.
Bác Hồ đặt vấn đề phải chống chủ nghĩa cá nhân xuất
phát từ cơ sở lý luận và thực tiễn lịch sử của cách mạng nước ta. Năm 1958, ở
miền Bắc, ta đã căn bản hoàn thành công cuộc cải tạo xã hội chủ nghĩa, bắt
đầu thực hiện kế hoạch 3 năm (1958 - 1961) khôi phục kinh tế, phát triển
văn hóa, làm hậu thuẫn cho cuộc đấu tranh giải phóng miền Nam, thống nhất nước
nhà. Ở miền Nam, cách mạng đang gặp nhiều gian khổ, hy sinh. Trong bối cảnh đó,
chủ nghĩa cá nhân có dịp thuận lợi để phát triển trong một số CBĐV, phá hoại sự
nghiệp cách mạng của Đảng và dân tộc.
Chủ tịch Hồ Chí Minh xác định: Chủ nghĩa cá nhân là một trong ba kẻ địch
nguy hiểm của người cách mạng. Bác vạch rõ: “Kẻ địch gồm ba loại. Chủ nghĩa tư
bản và bọn đế quốc là kẻ địch rất nguy hiểm. Thói quen và truyền thống lạc hậu
cũng là một kẻ địch to; nó ngấm ngầm ngăn trở cách mạng tiến bộ... Loại địch
thứ ba là chủ nghĩa cá nhân, tư tưởng tiểu tư sản còn ẩn nấp trong mình mỗi
người chúng ta. Nó chờ dịp - hoặc dịp thất bại, hoặc dịp thắng lợi - để ngóc
đầu dậy. Nó là bạn đồng minh của hai kẻ địch kia”. Và Bác nhấn mạnh: “Chủ nghĩa
cá nhân là một thứ rất gian giảo, xảo quyệt; nó khéo dỗ dành người ta đi xuống
dốc. Mà ai cũng biết rằng, xuống dốc thì dễ hơn lên dốc. Vì thế mà càng nguy
hiểm”.
Chủ nghĩa cá nhân có những biểu hiện rất đa dạng, lúc tinh vi, kín đáo,
lúc lộ liễu, trắng trợn. Chung quy, chủ nghĩa cá nhân có ba biểu hiện chính yếu
dưới đây.
Chủ nghĩa cá nhân là đòi hưởng thụ, đòi thỏa mãn ham muốn cá nhân. Chủ
tịch Hồ Chí Minh nêu rõ: “Họ yêu cầu hưởng thụ, yêu cầu nghỉ ngơi, họ muốn lựa
chọn công tác theo ý thích của cá nhân minh, không muốn làm công tác mà đoàn
thể giao phó cho họ. Họ muốn địa vị cao, nhưng lại sợ trách nhiệm nặng. Dần dần
tinh thần đấu tranh và tính tích cực của họ bị kém sút, chí khí anh dũng và
phẩm chất tốt đẹp của người cách mạng cũng kém sút, họ quên rằng tiêu chuẩn số
một của người cách mạng là quyết tâm suốt đời đấu tranh cho Đảng, cho cách
mạng”.
Bác Hồ còn chỉ rõ thêm về những ham muốn hưởng thụ
của chủ nghĩa cá nhân: “Vì chưa gột sạch chủ nghĩa cá nhân, cho nên có đảng
viên còn “kể công” với Đảng. Có ít nhiều thành tích thì họ muốn Đảng “cảm ơn”
họ. Họ đòi ưu đãi (...) và địa vị. Họ đòi hưởng thụ. Nếu không thỏa mãn yêu cầu
của họ thì họ oán trách Đảng, cho rằng họ “không có tiền đồ”, họ “bị hy sinh”.
Rồi dần dần họ xa rời Đảng”.
Chủ nghĩa cá nhân là thái độ kiêu ngạo, công thần. Bác viết: “... Có một
số ít đảng viên bị chủ nghĩa cá nhân trói buộc mà trở nên kiêu ngạo, công thần,
tự cao tự đại. Họ phê bình người khác mà không muốn người khác phê bình họ;
không tự phê bình hoặc tự phê bình một cách không thật thà, nghiêm chỉnh. Họ sợ
tự phê bình sẽ mất thể diện, mất uy tín. Họ không lắng nghe ý kiến của quần
chúng. Họ xem khinh những cán bộ ngoài Đảng”.
Bác viết tiếp: “Họ tự xem mình cái gì cũng giỏi, họ xa rời quần chúng,
không muốn học hỏi quần chúng, mà chỉ muốn làm thầy quần chúng. Họ ngại làm
việc tổ chức, tuyên truyền và giáo dục quần chúng. Họ mắc bệnh quan liêu, mệnh
lệnh”.
Chủ nghĩa cá nhân là hành động tự do, vô tổ chức. Bác
nêu rõ: “... Chủ nghĩa cá nhân đã đưa các đồng chí ấy đến chỗ “tự do hành động”
trái với tổ chức và kỷ luật của Đảng. Dù muốn hay không muốn, hành động của
những đồng chí ấy làm giảm sút uy tín và ngăn trở sự nghiệp của Đảng, ngăn trở
bước tiến của cách mạng”.
Hồ Chủ tịch còn vạch rõ những tác hại của chủ nghĩa cá nhân. Một là, chủ
nghĩa cá nhân làm cho “một số CBĐV xa rời Đảng, thậm chí phá hoại chính sách và
kỷ luật của Đảng”. Hai là, nó làm cho một số CBĐV thoái hóa, lạc hậu: “Không
chịu nghe phê bình và không tự phê bình thì nhất định lạc hậu, thoái bộ. Lạc
hậu và thoái bộ thì sẽ bị quần chúng bỏ rơi. Đó là kết quả tất nhiên của chủ
nghĩa cá nhân. Kết quả là quần chúng không tin, không phục, càng không yêu họ.
Chung quy là họ không làm nên trò trống gì”. Ba là, chủ nghĩa cá nhân đẻ ra
trăm thứ bệnh nguy hiểm: Quan liêu, bè phái, chủ quan, tham ô, lãng phí... Nó
trói buộc, nó bịt mắt những nạn nhân của nó, những người này bất kỳ việc gì
cũng xuất phát từ lòng tham muốn danh lợi, địa vị cho cá nhân mình, chứ không
nghĩ đến lợi ích của giai cấp, của nhân dân.
Và Bác nhấn mạnh: “Chủ nghĩa cá nhân là một trở ngại lớn cho việc xây dựng
chủ nghĩa xã hội. Cho nên thắng lợi của chủ nghĩa xã hội không thể tách rời
thắng lợi của cuộc đấu tranh trừ bỏ chủ nghĩa cá nhân”.
Bác chỉ rõ: Muốn trừ bỏ chủ nghĩa cá nhân, mỗi CBĐV phải trau dồi, giữ
vững đạo đức cách mạng. Bác viết: “Nói tóm tắt, thì đạo đức cách mạng là:
Quyết tâm suốt đời đấu tranh cho Đảng, cho cách mạng.
Đó là điều chủ chốt nhất.
Ra sức làm việc cho Đảng, giữ vững kỷ luật của Đảng, thực hiện tốt đường
lối, chính sách của Đảng.
Đặt lợi ích của Đảng và của nhân dân lao động lên trên, lên trước lợi ích
riêng của cá nhân mình. Hết lòng hết sức phục vụ nhân dân. Vì Đảng, vì dân mà
đấu tranh quên mình, gương mẫu trong mọi việc.
Ra sức học tập chủ nghĩa Mác- Lênin, luôn luôn dùng
tự phê bình và phê bình để nâng cao tư tưởng và cải tiến công tác của mình và
cùng đồng chí mình tiến bộ”.
Tư tưởng của Chủ tịch Hồ Chí Minh về chống chủ nghĩa cá nhân xuất phát từ
cội rễ lòng yêu nước thương dân khôn cùng và tinh thần cách mạng triệt để của
Người, từ đó phải đẩy mạnh việc xây dựng, chỉnh đốn Đảng - mà trước hết là làm
cho tư tưởng, đạo đức, lối sống của mỗi CBĐV phải đúng đắn, trong sạch. Cuộc
đời của Bác là mẫu mực tuyệt vời của đạo đức cao đẹp Cần, Kiệm, Liêm, Chính,
Chí công vô tư, tận trung với nước, tận hiếu với dân!
Vấn đề chống chủ nghĩa cá nhân do Chủ tịch Hồ Chí Minh nêu ra cách đây 6
thập niên, soi chiếu với tình hình đất nước hiện nay, vẫn đang nóng hổi tính
thời sự. Vì thế, Đảng ta càng quan tâm vấn đề chống chủ nghĩa cá nhân. Đây là
một yêu cầu bức thiết của đất nước, của nhân dân và thời đại. Biểu hiện rõ nhất
là hai Nghị quyết Trung ương 4 Khóa XI và XII về tăng cường xây dựng, chỉnh đốn
Đảng. Đặc biệt, Nghị quyết Trung ương 4 Khóa XII đã nêu ra 27 biểu hiện suy
thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, những biểu hiện của “tự diễn
biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ. Đồng thời, Chỉ thị 05 của Bộ Chính trị
Khóa XII về đẩy mạnh việc học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ
Chí Minh, suy cho cùng, cũng là nhằm chống chủ nghĩa cá nhân.
Chủ tịch Hồ Chí Minh coi chủ nghĩa cá nhân là kẻ thù nguy hiểm, là “kẻ
địch bên trong” của người cách mạng. Người nói: “Muốn đánh thắng kẻ địch bên
ngoài thì trước hết phải đánh thắng kẻ địch bên trong của mỗi chúng ta là chủ
nghĩa cá nhân”. Câu nói bất hủ của Chủ tịch Hồ Chí Minh là một chân lý sáng
ngời của mọi thời đại./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét