Trong cuộc chỉnh đốn Đảng theo Nghị
quyết Trung ương 4, khoá XII của Đảng, toàn dân đang mong Đảng sẽ quét sạch
được các bệnh của chủ nghĩa cá nhân mà Bác Hồ đã dạy.
Sinh thời, Bác Hồ luôn nhắc nhở mọi
người, nhất là cán bộ, đảng viên, cán bộ lãnh đạo, cán bộ quản lý, kể cả cán bộ
lãnh đạo cấp cao của Đảng, Nhà nước phải tu tâm, tích đức, phải “vứt bỏ cái ba
lô chủ nghĩa cá nhân” trong con người mình.
Người căn dặn mỗi cán bộ, đảng viên
của Đảng phải “Nâng cao đạo đức cách mạng. Quét sạch chủ nghĩa cá nhân”. Bác
dạy chúng ta phải quét sạch chủ nghĩa cá nhân, Bác nói: “Chủ nghĩa cá nhân là
giặc nội xâm, kẻ địch ở bên trong. Địch ở bên trong đáng sợ hơn, nó phá hoại từ
trong phá ra”. Bác đã coi chủ nghĩa cá nhân như là một thứ rác rưởi, cho nên
Bác dặn phải “quét sạch”. Bác đã chỉ bảo cho chúng ta nhận biết những căn bệnh
của chủ nghĩa cá nhân để quét sạch nó đi:
“1. Bệnh quan liêu: Quan liêu là bệnh
của những người và những cơ quan lãnh đạo xa rời thực tế, xa nhân dân, mất dân
chủ. Các ông quan liêu khi được phân công phụ trách ở vùng nào, việc gì thì như
ông vua con, tha hồ hạch sách, hoạch họe ở vùng ấy, lĩnh vực ấy. Đối với cấp
trên thì xem thường, với cấp dưới cậy quyền lấn át, với quần chúng thì quan
cách. Bệnh quan liêu để lại những hậu quả nặng nề đối với Đảng, Nhà nước và xã
hội trước hết là tham ô, lãng phí. Do đó muốn diệt trừ sạch tham ô, lãng phí thì
cần phải diệt giặc quan liêu”.
“2. Bệnh tham lam: Những người mắc
bệnh này đều đặt lợi ích của mình lên trên lợi ích của Đảng, của dân tộc. Chữ
tôi to hơn chúng ta, không lo mình vì mọi người, mà chỉ muốn mọi người vì mình.
Do đó họ tự tư tự lợi, dùng của công làm việc tư, dựa vào thế lực của Đảng để
theo đuổi mục đích riêng của mình, tham ô, hủ hóa, sinh hoạt xa hoa, tiêu xài
bừa bãi”.
“3. Bệnh lười biếng: Tự cho mình cái
gì cũng giỏi, việc gì cũng biết, làm biếng học hỏi, làm biếng suy nghĩ. Ngại
khó khăn gian khổ. Việc dễ thì tranh lấy của mình. Việc khó thì đùn cho người
khác. Gặp việc nguy hiểm tìm cách trốn tránh”.
“4. Bệnh kiêu ngạo: Tự cao, tự đại,
hay lên mặt. Ưa người ta khen ngợi, tâng bốc mình. Ưa sai khiến người khác. Hễ
làm được việc gì hơi thành công thì khoe khoang vênh váo, cho ai cũng không
bằng mình. Không thèm học hỏi quần chúng. Không muốn người khác phê bình mình.
Việc gì cũng muốn làm thày người khác”.
“5. Bệnh hiếu danh, tham danh, trục
lợi, đích địa vị quyền hành, tự cho mình là anh hùng, là vĩ đại: Vì tham vọng
đó mà việc không đáng làm cũng làm. Khi bị công kích, bị phê bình thì tinh thần
lung lay. Những người đó chỉ biết lên mà không biết xuống. Chỉ chịu được sướng
mà không chịu được khổ. Chỉ ham làm chủ tịch này, ủy viên nọ, chứ không ham làm
công tác thiết thực”.
“6. Bệnh hữu danh vô thực: Làm việc
không thiết thực, không từ chỗ gốc, chỗ chính, không từ dưới lên. Làm cho có
chuyện, làm lấy rồi. Làm được ít, xuýt ra nhiều, để làm một báo cáo cho oai,
nhưng xét kỹ thì rỗng tuyếch”.
“7. Bệnh cận thị: Không trông xa thấy
rộng. Những vấn đề to tát thì không nghĩ đến mà chỉ chăm chút những việc vụn
vặt. Những người như thế chỉ trông thấy sự lợi hại nhỏ nhen mà không thấy lợi
hại to lớn”.
“8. Bệnh tỵ nạnh: Cái gì cũng muốn
bình đẳng, sinh ra hiểu lầm hai chữ bình đẳng, không hiểu rằng người khỏe gánh
nặng, người yếu gánh nhẹ, người làm việc nặng thì phải ăn nhiều, người làm việc
ít, việc dễ thì ăn ít thế mới bình đẳng”.
“9. Bệnh xu nịnh a dua: Những người
trước mặt thì ai cũng tốt, sau lưng thì ai cũng xấu. Thấy xôi nói xôi ngọt,
thấy thịt nói thịt bùi”.
“10. Bệnh kéo bè kéo cánh: Ai hợp với
mình thì dù xấu cũng cho là tốt, việc dở cũng cho là hay, rồi che đạy cho nhau,
ủng hộ lẫn nhau. Ai không hợp với mình thì người tốt cũng cho là xấu, việc hay
cũng cho là dở, rồi tìm cách dèm pha, nói xấu, tìm cách dìm người ta xuống. Từ
đó đi đến bè phái chia rẽ, mất đoàn kết, thiếu tính kỷ luật, kém tinh thần
trách nhiệm, không chấp hành đúng đường lối chính sách của Đảng, Nhà nước”.
Khi cán bộ hết bệnh thì công việc sẽ trôi chảy
Trả lờiXóaBạn nói rất hay và chính xác
Xóa