Những tổ chức chống đối trong nước thường được hỗ trợ rất
nhiều tiền từ nước ngoài, những gói tiền này được xé lẻ gửi qua tài khoản của
nhiều người, đến khi có lời hô hào hưởng ứng thì ngay lập tức có thể gom được
vài trăm triệu hỗ trợ cho lực lượng biểu tình. Để hợp thức, tô vẽ bộ mặt cho đẹp
đẽ thì những tổ chức chống đối ngoài nước bày ra những giải thưởng nhân quyền để
gửi về trong nước qua những cá nhân tiêu biểu trong hoạt động gây rối.
Sắp tới, tổ chức Viet Nam Human Right đề cử những cá nhân
trao giải nhân quyền năm 2016. Trong danh sách có những cái tên như luật sư Võ
An Đôn, bà Cấn Thị Thêu, bà Trần Thị Ngọc Anh là những gương mặt thường xuyên
ăn vạ tại các trụ sở cơ quan Nhà nước. Thành tích nhân quyền của những người
kia thì vô cùng tồi tệ, họ chủ yếu đi khiếu kiện, gửi đơn vượt cấp, cãi cọ nhằm
thỏa mãn niềm sung sướng nhân quyền “mồm” của bản thân. Thực chất hành vi gây rối
của những con người đội lốt nhân quyền trên chỉ nhằm thỏa mãn niềm sung sướng
cái mồm của chính bản thân họ. Họ đi gây rối, náo loạn thì những nhà dân chủ vỗ
ngực là vì nhân quyền hết buổi thì chụp ảnh, ghi hình quân số về nhận tiền
công. Thành tích nhân quyền của những con người trên chủ yếu là kể lể vì những
lần đi gây rối bị Công an ngăn chặn, rồi bị bắt vì gây rối trật tự công cộng, tụ
tập biểu tình phá rối an ninh trật tự trên các địa bàn.
Phải chăng thành tích nhân quyền đó thì sẽ được tiền đô la,
phải chăng những việc làm, hành động đó thì được gọi là nhân quyền, đó là nhân
quyền thực sự hay chỉ là nhân quyền “mồm”? Nhân quyền “mồm” thì không thể coi
là nhân quyền được, tuy rằng nó núp bóng dưới dạng đấu tranh với các tiêu cực
xã hội, nhân quyền thực sự là nhân quyền của đông đảo quyền lợi nhân dân chứ
không phải trở thành các công cụ cho những nhà dân chủ, dân oan lợi dụng để chuộc
lợi cá nhân. Giải thưởng mà các tổ chức chống đối nước ngoài gửi cho những nhà
dân chủ trong nước, đấu tranh nhân quyền hay là xin tiền mà tại sao suốt ngày
thấy những nhà dân chủ vận động người hải ngoại gửi tiền vào trong nước hỗ trợ
cho họ, đó có phải là đấu tranh nhân quyền hay chỉ là một màn kịch được vạch ra
để bóc lột tiền của hải ngoại.
Không biết những phong trào nhân quyền này có thể lôi kéo được
đông đảo người dân tham gia hay không, nhưng nếu chỉ thỏa mãn nhu cầu nhân quyền
“mồm” thì có lẽ sẽ chẳng thể nào lôi kéo người dân, tầng lớp thanh niên, trí thức
tham gia được. Những hình thức đấu tranh nhân quyền này chỉ giành cho những kẻ
mặt trơ trơ như viên đá mài. Tốt nhất, với số đối tượng này nên kiềm chế hành động
của mình, đừng hung hăng khi xông vào những trụ sử tiếp dân, cơ quan Nhà nước,
đừng to tiếng, thô lỗ, tụ tập phá rối an ninh trật tự trên địa bàn thủ đô, nếu
không có ngày lại rước họa vào thân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét