Mác,
Ăngghen, Lênin không phải là những “nhà tiên tri”, những ông “thầy bói của lịch
sử” như mấy ai bôi nhọ hay huyễn hoặc. Các ông là những nhà cách mạng, nhà khoa
học chân chính, thiên tài. Chủ nghĩa mà các ông sáng lập và đấu tranh không mệt
mỏi để thực hiện nó, là hành động một cách dũng cảm và cách mạng biến cái
lô-gích phát triển tất yếu của nhân loại, trên cơ sở giải phẫu các xã hội
mà loài người đã và đang tồn tại, để các quốc gia, dân tộc đi tới tương lai.
Nói
cách khác, lý luận của các ông chỉ giúp loài người lựa chọn điều cần và phải
đi con đường dẫn tới chân lý, với những lực lượng tiên quyết, những điều kiện có
tính chất cần và đủ, khi đứng ở ngã ba lịch sử của sự lựa chọn và phải quyết định, gồm:
Một ngả dẫn đến vũng lầy của sự lầm lẫn, còn ngả kia là đi tới chân trời sáng sủa,
tất yếu.
Diễn đạt
cụ thể, các nhà sáng lập Chủ nghĩa Mác-Lênin không chỉ đơn thuần giải phẫu các
hình thái kinh tế-xã hội, mà bắt đầu từ cấu trúc nền tảng để làm nổi bật lên những
vấn đề của chúng và cuối cùng, dự báo sự sụp đổ tất yếu và sự thay thế giữa
chúng với nhau hoặc tuần tự hoặc nhảy vọt một cách biện chứng, theo quy luật.
Cố
nhiên, chúng ta không thể phủ nhận một điều là, những thập kỷ 70, 80, nhất là
những năm 90 của thế kỷ 20, trong quá trình hiện thực hóa lý luận mác-xít, những
người cộng sản vấp phải khó khăn to lớn. Đặc biệt, trong thời điểm lịch sử ở
vào tình thế có tính bước ngoặt, khi xu thế toàn cầu hóa trở thành phổ biến với
xung lực tất yếu và mạnh mẽ là kinh tế tri thức, công việc đó càng trở nên khó
khăn gấp bội; và cho thấy, sẽ chỉ “sống sót” những lực lượng chính trị nào có
thể đáp lại những thách thức mới của thời đại, tiếp tục đủ sức gánh vác trọng
trách đó của lịch sử.
Nhân loại
đang trở về với Mác. Nhưng trở về với Mác, với Lênin như thế nào? Tất nhiên sự
trở về không phải là sự thuộc lòng học thuyết của các ông, rập khuôn nó và coi
nó như “chiếc chìa khóa vạn năng” nào đó, bất chấp những sự thay đổi của lịch sử.
Như thế, vô hình đã bóp nghẹt sức sống của Chủ nghĩa Mác-Lênin, điều mà các ông
lúc sinh thời đã cảnh báo và lịch sử từng nghiêm khắc phê phán.
Mác
không bao giờ và chưa bao giờ tiên thiên, không khi nào rơi vào định mệnh! Nói
một cách hình ảnh, ông chỉ vén mây mù để tất cả nhìn thấy trời xanh tất yếu của
sự tự do và con đường đi tới nó một cách tự nhiên, còn đi như thế nào lại tùy
thuộc vào điều kiện của mỗi quốc gia, dân tộc và tình thế lịch sử cho phép.
Lênin
cũng thế. Ông rất căm ghét thói rập khuôn mù quáng. Cả hai ông đòi hỏi sự phê
phán nghiêm ngặt học thuyết của các ông chứ không phải khư khư bám giữ những điều
có thể là đúng với hôm qua, nhưng hôm nay đã bị cuộc sống vượt qua. Đó chính là
nguồn gốc sức sống, con đường phát triển của chính lý luận Mác-Lênin - học
thuyết cách mạng phê phán và tự phê phán cách mạng!
Vượt qua tất cả các học thuyết hiện nay, Chủ nghĩa Mác-Lênin đã mở ra một chân trời khám phá và sáng tạo không ngừng. Vì toàn bộ thế giới quan của học thuyết Mác, nói như Ăngghen, không chỉ là một học thuyết mà còn là phương pháp. Nó đưa ra không phải những giáo điều có sẵn mà là những xuất phát điểm để tiếp tục nghiên cứu toàn diện lịch sử.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét