Việt Nam là quốc gia đa
tôn giáo. Những năm qua, cùng với đẩy mạnh phát triển kinh tế - xã hội, nâng
cao đời sống vật chất, tinh thần của nhân dân, Đảng, Nhà nước ta đã thực hiện
nhiều chủ trương, chính sách về tôn giáo, được đa số chức sắc, tín đồ các tôn
giáo trong nước và các tổ chức quốc tế đồng tình hưởng ứng và thừa nhận. Trong
quá trình lãnh đạo, quản lý đất nước, Đảng, Nhà nước ta vừa tuyên truyền, giáo
dục nâng cao nhận thức cho nhân dân về đường lối, chính sách tự do tín ngưỡng,
tôn giáo, vừa quan tâm tạo điều kiện, môi trường thuận lợi để các tôn giáo hoạt
động, phát triển bình đẳng trong khuôn khổ pháp luật. Trong 15 năm qua, cả nước
đã cấp phép xây dựng, sửa chữa, nâng cấp được 7.916 cơ sở thờ tự, v.v. Đồng thời,
coi trọng củng cố mối quan hệ đoàn kết lương - giáo, cùng nhau phát triển kinh
tế - xã hội, xây dựng thôn, bản, địa phương vững mạnh, giàu đẹp, văn minh, góp
phần phát huy sức mạnh khối đại đoàn kết toàn dân tộc trong sự nghiệp xây dựng
và bảo vệ Tổ quốc.
Thế nhưng, các thế lực
thù địch đã không chỉ phủ nhận kết quả đó, mà còn lợi dụng tôn giáo, coi tôn
giáo là vũ khí lợi hại để chống phá sự nghiệp cách mạng của nhân dân ta, với
nhiều chiêu thức thâm độc, tinh vi, xảo quyệt; khi thì bí mật, lúc thì trắng trợn,
công khai. Vậy tại sao họ lại lợi dụng tôn giáo để chống phá chúng ta? Điều này
xuất phát từ bản chất, mục tiêu cao nhất của các thế lực thù địch là lật đổ chế
độ chính trị của các nước tiến bộ không đi theo quỹ đạo của chúng, mà trước hết
là các nước xã hội chủ nghĩa bằng chiến lược “Diễn biến hòa bình”, bạo loạn lật
đổ. Phương thức của chúng là tập hợp, liên kết lực lượng lấy danh nghĩa tôn
giáo, thành lập các tổ chức chính trị đối lập, đối trọng với Đảng Cộng sản Việt
Nam, phá hoại khối đại đoàn kết toàn dân tộc, chia rẽ lương - giáo, tách tôn
giáo ra khỏi sự quản lý của Nhà nước, quốc tế hóa vấn đề tôn giáo để dễ bề can
thiệp vào công việc nội bộ của ta.
Qua nghiên cứu thực tiễn cho
thấy, việc các thế lực thù địch lợi dụng tôn giáo để chống phá cách mạng nước
ta là do tôn giáo nói chung, ở Việt Nam nói riêng có những đặc điểm mà chúng có
thể khoét sâu, khai thác.
Trước hết, sự đối lập
về thế giới quan của tôn giáo và thế giới quan duy vật biện chứng trong nền tảng
tư tưởng của Đảng là cơ sở để chúng lợi dụng, khoét sâu mâu thuẫn giữa chế độ
xã hội chủ nghĩa với tôn giáo. Thế giới quan của tôn giáo là thế giới quan “lộn
ngược”; “tất cả mọi tôn giáo chẳng qua chỉ là sự phản ánh hư ảo - vào trong đầu
óc của con người - của những lực lượng ở bên ngoài chi phối cuộc sống hằng ngày
của họ; chỉ là sự phản ánh trong đó những lực lượng ở trần thế đã mang hình thức
những lực lượng siêu trần thế”3. Tính chất duy tâm, thần bí của tôn giáo đối lập
với khoa học, thế giới quan duy vật biện chứng của hệ tư tưởng Mác – Lênin.
Thứ
hai, lợi
dụng về đức tin và sự gắn kết cộng đồng của tôn giáo nhằm lôi kéo, tập hợp lực
lượng chống phá cách mạng nước ta. Mục tiêu chỉ được chuyển hóa thành kết quả
khi có lực lượng thực hiện. Vì thế, các thế lực thù địch đã coi tôn giáo là
chiêu bài để lợi dụng, tập hợp lực lượng chống phá cách mạng, chia rẽ các tôn
giáo với nhau, chia rẽ người có tôn giáo với người không có tôn giáo, nhằm phá
hoại khối đại đoàn kết toàn dân tộc. Sự xuất hiện và biến đổi của tôn giáo bao
giờ cũng gắn với nguồn gốc về nhận thức, kinh tế - xã hội và tâm lý.
Thứ
ba, triệt
để tận dụng những bất cập, sơ hở của các cấp chính quyền trong quản lý, tổ chức
thực hiện chính sách tôn giáo để kích động quần chúng gây mất ổn định an ninh
chính trị, trật tự, an toàn xã hội tại các địa phương. Trong thời kỳ quá độ lên
chủ nghĩa xã hội, vẫn còn những tàn dư của chế độ xã hội cũ. Quá trình thực hiện
đường lối đổi mới đất nước, những thành tựu là cơ bản, song khó tránh khỏi những
hạn chế, khiếm khuyết trong quản lý, điều hành xã hội, nhất là ở cơ sở. Đây là
khoảnh đất trống mà các thế lực thù địch lợi dụng tổ chức lực lượng trực diện
chống phá đường lối đổi mới đất nước.
Thứ
tư, dựa
vào đặc điểm địa lý; khó khăn về kinh tế, văn hóa, xã hội ở các vùng dân tộc
thiểu số, tôn giáo để phát triển tôn giáo, chia rẽ khối đại đoàn kết toàn dân tộc.
Việt Nam là quốc gia đa dân tộc, song phát triển không đều về kinh tế, văn hóa,
xã hội. Đời sống dân trí và các hoạt động xã hội giữa thành thị với nông thôn,
miền xuôi với miền núi, vùng có đạo và không có đạo còn có sự chênh lệch. Các
dân tộc thiểu số sống ở vùng sâu, vùng núi cao, địa bàn có vị trí chiến lược
nhưng điều kiện kinh tế - xã hội còn hết sức khó khăn. Đây là “mảnh đất màu mỡ”
để các thế lực thù địch phát triển tôn giáo. Trên cơ sở nhận thức rõ những thủ
đoạn lợi dụng tôn giáo để chống phá cách mạng nêu trên, thời gian tới, để tiếp
tục đấu tranh làm thất bại âm mưu, thủ đoạn đó của các thế lực thù địch, chúng
ta cần tập trung thực hiện tốt một số nội dung cơ bản sau: (1) Đẩy mạnh công
tác tuyên truyền, giáo dục nâng cao nhận thức cho mọi tầng lớp nhân dân về quan
điểm, đường lối của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước về tôn giáo, nhất
là Luật Tín ngưỡng, tôn giáo. (2) Tăng cường sự lãnh đạo của Đảng, hiệu lực quản
lý của Nhà nước đối với công tác tôn giáo. (3) Chú trọng phát triển kinh tế,
văn hóa, xã hội gắn với tăng cường quốc phòng - an ninh; xây dựng hệ thống
chính trị cơ sở vùng đồng bào dân tộc, tôn giáo vững mạnh về mọi mặt; quan tâm
đến đời sống vật chất, tinh thần của bà con giáo dân. (4) Chủ động nhận diện và
đấu tranh hiệu quả với âm mưu, thủ đoạn lợi dụng tôn giáo chống phá cách mạng
nước ta của các thế lực thù địch.
Những đặc điểm trên, là cơ sở quan trọng để nắm bắt được âm mưu, thủ đoạn của các thế lực thù địch lợi dụng tôn giáo chống phá cách mạng nước ta; xây dựng, phát huy sức mạnh của khối đại đoàn kết toàn dân tộc, đoàn kết lương - giáo trong sự nghiệp xây dựng, bảo vệ Tổ quốc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét