Người dân lao
động một mặt là bán sức lao động cho các ông chủ, mặt khác cũng là khách hàng
của chính các ông chủ ấy. Khách hàng thu nhập càng nhiều, họ chi tiêu
càng lắm, các ông chủ sẽ càng có nhiều lợi nhuận.
Trong suốt gần 3 thập niên qua, nhất là kể từ khi khối CNXH ở
đông Âu sụp đổ, thu nhập của giới lao động ngày càng giảm. Trong khi nền kinh
tế phát triển thì người hưởng lợi duy nhất vẫn chỉ là các ông chủ vốn đã giàu
lại càng giàu hơn. Lương hưu, tiền hỗ trợ cho người thu nhập thấp cũng như tiền
lương trong hầu hết các ngành nghề tính theo sức mua đều bị giảm một cách đáng
kể. Điều đó có nghĩa rằng khách hàng hoặc sẽ phải giảm chi tiêu, hoặc phải chọn
mua hàng giá rẻ. Rốt cuộc các ông chủ tiếp tục phải tăng giá bán, giảm giá
thành, trong đó giảm lương người lao động để có thể tiếp tục có nhiều lợi
nhuận. Từ các lý do đó, ngân sách nhà nước ngày càng hao hụt, nguồn thu không
có, nguồn chi cần thiết vẫn vậy và vay nợ là điều tất yếu để có thể trang trải.
Cái vòng luẩn quẩn đã khiến cho các nước lao vào các cuộc
khủng hoảng nợ công không còn lối thoát mà chẳng có chính trị gia nào có thể
giải quyết được trong vòng ít nhất 30 năm tới đây.
Tuy nhiên có
thể bạn từng đọc qua rằng, vay nợ tức là sống bằng mồ hôi công sức của thế hệ
sau, đó là quan điểm sai lầm. Nợ của người này thực ra là tài sản của người
kia. Nếu không có việc vay nợ thì kẻ có tiền sẽ chẳng bao giờ làm ra được thêm
tiền và cũng sẽ chẳng ai giàu lên được nhờ cho vay nợ. Thế nhưng những kẻ vay
nợ họ sẽ phải để lại khoản nợ ấy cho thế hệ sau của họ thừa kế và những kẻ cho
vay nợ thì thế hệ sau của họ vẫn là các ông chủ nợ, vai trò không hề thay đổi.
Bài viết hay, lập luận sắc bén
Trả lờiXóa