Từ khi Đảng cộng
sản Việt Nam được thành lập (ngày 3-2-1930) đến nay, trong các chỉ thị, nghị
quyết, phương pháp cách mạng của Đảng…, vấn đề đoàn kết trong Đảng, đại đoàn kết
toàn dân tộc luôn được xác định là một chiến lược của cách mạng, được tổ chức
lãnh đạo phát triển đến đỉnh cao, tập trung sức mạnh tổng hợp của toàn dân tộc.
“Đoàn kết, đoàn
kết, đại đoàn kết…” là vấn đề có ý nghĩa chiến lược, cơ bản, nhất quán và
lâu dài, xuyên suốt tiến trình cách mạng, là nội dung quan trọng, chủ đạo hợp
thành hệ thống tư tưởng của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Tinh thần yêu nước, trọng
nhân nghĩa, khoan dung, sự cố kết, chia sẻ, đùm bọc yêu thương đã thấm sâu
trong tư tưởng, tình cảm, tâm hồn, cốt cách của mỗi người dân, trở thành lẽ sống,
chất kết dính, gắn bó bền vững các thành viên từ trong mỗi gia đình, làng quê,
xóm phố và trong đại gia đình các dân tộc Việt Nam.
Sinh thời, Chủ
tịch Hồ Chí Minh từng huấn thị: “Mục đích của Đảng có thể bao gồm trong 8 chữ
là: Đoàn kết toàn dân, phụng sự Tổ quốc”. Người nói: “Ngày nay, sự đoàn kết
trong Đảng là quan trọng hơn bao giờ hết, nhất là sự đoàn kết chặt chẽ giữa các
cán bộ lãnh đạo”.
Trước lúc đi
xa, trong Di chúc thiêng liêng, Bác căn dặn: “Đoàn kết là một truyền thống cực
kỳ quý báu của Đảng và của dân ta. Các đồng chí từ Trung ương đến các chi bộ cần
phải giữ gìn sự đoàn kết nhất trí của Đảng như giữ gìn con ngươi của mắt mình”.
Đại hội XIII của
Đảng khẳng định quan điểm: “Khơi dậy mạnh mẽ tinh thần yêu nước, ý chí tự cường
dân tộc, sức mạnh đại đoàn kết dân tộc và khát vọng phát triển đất nước phồn
vinh, hạnh phúc”. Quán triệt tinh thần đó, cần xác định: Đoàn kết toàn dân nói
chung, đoàn kết trong mỗi tổ chức của hệ thống chính trị, tổ chức xã hội nói
riêng, phải nhằm thực hiện tốt đường lối quan điểm của Đảng, chính sách pháp luật
của Nhà nước.
Điều này hoàn
toàn trái ngược với những cá nhân, những nhóm người nhân danh tổ chức, lợi dụng
chức quyền, vị trí công tác để gây bè, kéo cánh để tham nhũng, tham ô tài sản của
Nhà nước, của nhân dân. Nguy hiểm hơn, một số cá nhân lại sử dụng đồng tiền bất
chính đó để chạy chọt, “mua quan bán chức”, nhằm chui sâu, leo cao để mưu danh,
mưu lợi cho riêng mình.
Cùng với đó, họ sử dụng những thủ đoạn hết sức tinh vi, như nhận tiền hối lộ, cài cắm người nhà, người thân, đồng hương, những kẻ cơ hội, bất tài… vào các vị trí công tác quan trọng thuộc các cơ quan công quyền, nhằm tạo cánh hẩu, ê kíp, chân rết... bảo vệ lẫn nhau, cùng nhau trục lợi, tham ô, tham nhũng, tiêu cực…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét