Ngay từ khi triển khai thực hiện Nghị
quyết Trung ương 6 (lần 2) khóa VIII, Bộ Chính trị đã báo cáo trước
Trung ương, chỉ ra 5 loại “chạy”: “Chạy chức” trước khi bầu cử; “chạy
quyền” trước khi phân công công tác; “chạy lợi” trước khi phân bổ ngân
sách, đấu thầu, cấp quota; “chạy chỗ” trước khi bổ nhiệm; “chạy tội” trước
khi điều tra, xét xử. Đáng bàn hơn, là cán bộ không chỉ “chạy” cho bản thân
mình mà còn “chạy” cho vợ con, anh em, người nhà, bạn bè, cấp dưới...
Nếu như trước đây việc “chạy chức, chạy
quyền” thường diễn ra ở một hoặc một số đối tượng; thì nay, việc “chạy” diễn ra
phổ biến hơn, xuyên thấu vào tầng sâu, tràn qua nhiều cấp, nhiều ngành, nhiều
đối tượng, kết nối thành bè cánh, phe nhóm, miếng mảng... hết sức tinh vi, bài
bản.
“Chạy chức chạy quyền” đã diễn biến tinh vi ở
nhiều cấp, nhiều bộ, ngành, nhiều địa phương. Người ta không chỉ “chạy” bằng
vật chất mà bằng các hình thức phi vật chất, thậm chí bằng cách trao đổi, hợp thương:
Anh giúp tôi “chạy chức” này, tôi giúp anh “chạy” vị trí kia, hoặc “chạy” dự án
nọ...
Các chuyên gia tổ chức cán bộ cho rằng, “chạy
chức chạy quyền” thực chất là sự tha hóa, tham nhũng quyền lực, là hành vi dùng
mọi thủ đoạn, mánh lới, đánh đổi lợi ích vật chất và phi vật chất để giành được
vị trí, quyền lợi như mong muốn. Hình thức “chạy” rất đa dạng: “Chạy” để chưa
có chức thành có chức, “chạy” từ vị trí thấp lên vị trí cao, “chạy” từ nơi có
lợi ích bổng lộc ít lên nơi có nhiều; “chạy” để “hạ cánh an toàn”, “chạy” biên
chế, “chạy” ghế, “chạy” bằng cấp, “chạy” thành tích; “chạy” để vào cấp ủy;
“chạy” tuổi để kéo dài thời gian công tác, bổ nhiệm; “chạy” tội để không bị kỷ
luật, giữ ghế…
“Chạy” không chỉ là câu chuyện cá nhân mà đã
biến tướng, biến thể, hình thành các nhóm lợi ích, các đường dây mua quan, bán
tước, hình thành các gia đình quan chức-gia đình trị... Khi cơ quan pháp luật
điều tra các vụ án ở Bộ Công Thương và vụ án Trịnh Xuân Thanh và các đồng phạm,
có tình tiết về hàng loạt nhân sự đã được bổ nhiệm, điều động một cách bất
thường, không đủ tiêu chuẩn để hình thành những ê kíp, sau đó trở thành đường
dây tham nhũng.
Nạn “chạy” nguy hiểm còn ở chỗ nó trở thành
“chuyện thường ngày ở huyện”, thậm chí ở xã. Ai cũng toan lo, ái ngại, trách
oán về một thực tế “chạy”, nhưng ít ai dám đứng lên đấu tranh, vạch mặt vấn nạn
đó. Thậm chí, người dân còn khuyên bảo nhau: “Thời này nó thế”, “không có bôi
trơn thì không thông”, “không có tiền làm sao có quyền”... Đó là một môi trường
bị vấy bẩn từng bước, tạo điều kiện cho nạn “chạy chức, chạy quyền” ngấm ngầm
lây lan trong hệ thống chính trị và xã hội, trở thành ung nhọt tai biến trong
Đảng và bộ máy công quyền.
Những người có tài, có đức họ không bao giờ chạy chức chạy quyền
Trả lờiXóaBạn nói quá chuẩn
Xóa