Trước hết, cần bắt
đầu từ luận điểm “Chiến tranh là sự kế tục của chính trị mà quân đội xuất hiện để đáp ứng nhu cầu của chiến tranh (tiến
công hoặc phòng ngự)”. Đây là luận điểm được Claudơvit (1780-1831) - nhà lý luận
quân sự tư sản nổi tiếng của nước Phổ. Luận điểm này được thừa nhận rộng rãi
trong cả khoa học quân sự tư sản lẫn khoa học quân sự vô sản, nên không thể bác
bỏ. Chính V.I. Lênin cũng đánh giá cao luận điểm này. Một khi đã thừa nhận “chiến
tranh là sự kế tục của chính trị”, thì tất yếu phải thừa nhận: không bao giờ và
không ở đâu có thứ quân đội “đứng ngoài chính trị”, hoặc “không dính đến chính
trị”, bởi bất cứ cuộc chiến tranh nào cũng có mục tiêu chính trị, phản ảnh lập
trường chính trị của các bên tham chiến; và quân đội của các bên tham chiến đều
được lực lượng chính trị cầm quyền
tổ chức, giáo dục để thực hiện mục tiêu chính trị đó của cuộc chiến tranh.
Thứ hai, quân
đội và công an bao giờ cũng mang bản chất giai cấp của nhà nước đã tổ chức và
nuôi dưỡng nó; bởi quân đội và công an là những thành phần của nhà nước, là
công cụ bạo lực vũ trang của nhà nước để bảo vệ thành quả mà lực lượng chính trị
cầm quyền có được qua các cuộc đấu tranh giành quyền lực. Lịch sử xuất hiện
quân đội và công an gắn liền với sự ra đời của
nhà nước; mà nhà nước là sản phẩm tất yếu của cuộc đấu tranh giai cấp, nên bất
cứ nhà nước nào cũng có tính chất giai cấp. Theo đó, quân đội và công an, với
tư cách là các cơ quan chức năng của nhà nước, được lập ra để bảo vệ thể chế
chính trị của giai cấp cầm quyền, không thể không mang bản chất giai cấp của
nhà nước đã tổ chức, quản lý và nuôi dưỡng chúng. Những người cổ súy cho quan
điểm “cần phi chính trị hóa quân đội, công an đã
không hiểu, hay cố tình không hiểu rằng: nói đến “chính trị” của một tổ chức, một
lực lượng, là nói đến tính giai cấp mà tổ chức, lực lượng đó quán triệt và thực
hiện trong thực tiễn xây dựng về mặt tư tưởng, tổ chức và thực thi chức năng,
nhiệm vụ của mình.
Thứ ba, thực
tiễn trên thế giới cho thấy: không có quân đội của quốc gia nào “trung lập về
chính trị” hay “đứng ngoài chính trị” bởi đây là công cụ bạo lực vũ trang bảo vệ
thể chế chính trị của lực lượng chính trị thắng thế cầm quyền duy trì. Không
khó để nhận thấy sự tham chính của quân đội nhiều nước, khi người ta vẫn chứng
kiến các vụ đảo chính quân sự ở nước này, nước khác, nhất là ở châu Á, châu Phi
trong những năm gần đây.
Cũng cần thấy rằng, ở
các nền chính trị có cấu trúc đa đảng đối lập, bất cứ đảng chính trị nào khi cầm
quyền cũng tìm mọi cách để nắm quân đội và công an; bởi khi nắm được quân đội
và công an, thì việc duy trì quyền lực của đảng đó sẽ thuận lợi hơn. Tuy vậy,
khi mà sự tranh giành quyền lực giữa các đảng chính trị diễn ra gay gắt, dẫn đến
khủng hoảng chính trị, thì thường xuất hiện lời kêu gọi “quân đội đứng trung lập
về chính trị”, nhưng trong thực tế, các đảng đều tìm sự hậu thuẫn từ quân đội.
Thứ tư, nhìn
vào thực tiễn lịch sử cách mạng Việt Nam, có thể thấy: Quân đội nhân dân Việt Nam
ra đời từ các phong trào đấu tranh chính trị của quần chúng, được Đảng Cộng sản
Việt Nam tổ chức, lãnh đạo và giáo dục để giành và giữ chính quyền cách mạng; nên
bản thân nó đã là một lực lượng chính trị. Hơn 70
năm xây dựng, chiến đấu và trưởng thành của Quân đội nhân dân Việt Nam đã chứng
minh rõ một thực tiễn lịch sử là: Quân đội ta luôn là lực lượng chính trị trung
thành tuyệt đối với Đảng, Tổ quốc và nhân dân. Điều đó được thể hiện trước hết ở
sự thống nhất về mục tiêu chiến đấu của Quân đội với mục tiêu chính trị của Đảng
Cộng sản Việt Nam. Đó là độc lập dân tộc gắn liền với chủ nghĩa xã hội. Vì thế,
trái với sự hô hào “quân đội phải đứng ngoài chính trị”, Đảng và Nhà nước ta
luôn chăm lo xây dựng Quân đội vững mạnh về chính trị làm cơ sở để nâng cao chất
lượng tổng hợp, trình độ và khả năng sẵn sàng chiến đấu, thực hiện chiến đấu thắng
lợi. Lãnh tụ Hồ Chí Minh đã nhiều lần nhấn mạnh sự cần thiết phải chăm lo xây dựng
Quân đội vững về chính trị.
Xây dựng quân đội vững
mạnh về chính trị, mà cốt lõi là tăng cường sự
lãnh đạo của Đảng, chăm lo xây dựng bản chất giai cấp công nhân gắn liền với
xây dựng tính nhân dân và tính dân tộc của Quân đội ta là một thành công của Đảng
Cộng sản Việt Nam và của Lãnh tụ Hồ Chí Minh trong việc vận dụng sáng tạo chủ
nghĩa Mác - Lênin về xây dựng quân đội kiểu mới của giai cấp vô sản ở một nước
có nền kinh tế chậm phát triển. Lịch sử cách mạng Việt Nam đã kiểm nghiệm và khẳng
định tính đúng đắn của bài học đó.
Chống âm mưu “phi chính
trị hóa” lực lượng vũ trang và tăng cường xây dựng lực lượng vũ trang vững mạnh
về chính trị là hai mặt của quá trình xây dựng Quân đội nhân dân và Công an
nhân dân “cách mạng, chính quy, tinh nhuệ, từng bước hiện đại”. Nó đòi hỏi phải
vạch trần sự phi lý và thực chất quan điểm đòi “Lực lượng vũ trang duy trì tính
trung lập về chính trị”; đồng thời, phải thực hiện đồng bộ các giải pháp về
chính trị, tư tưởng, tổ chức và chính sách, mà then chốt là xây dựng Đảng bộ
Quân đội nhân dân và Công an nhân dân vững mạnh về chính trị, tư tưởng và tổ chức.
Đó là trách nhiệm của cả hệ thống chính trị dưới sự lãnh đạo của Đảng, trực tiếp
là sự nỗ lực của bản thân Quân đội nhân dân và Công an nhân dân./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét