Tôi có một cuộc sống bình thường,
ngày đi học tối về đi làm thêm hoặc làm vài trận games với lũ bạn thân trong xóm
trọ.
Cuộc sống của tôi trôi qua một cách bình yên, mà nói là lặng lẽ cũng không sai.
Loanh quanh đâu đó chỉ là việc học hành, làm thêm,
chơi bời, tán gái… rồi mơ mộng một tương lai thật sáng lạn, đầy màu hồng. Cuộc sống 4 năm sinh viên đại học cứ thế mà trôi, nhưng đến một
ngày tôi chợt nhận ra trong mình, cuộc sống của tôi không chỉ có thế, cuộc sống
của tôi còn có cả tình yêu thương đất nước, mà bấy lâu nay nó cứ nằm trong
mình, âm thầm và lặng lẽ, bởi vì có lẽ những con người có cuộc sống như tôi
không nghĩ mình lớn lao đến mức để có thể nhận ra điều đó.
Trước kia đọc những trang sử hào
hùng và lắm lúc là bi thương của đất nước, tôi cứ ngỡ rằng, yêu nước chính là
cầm vũ khí đứng lên chống lại quân xâm lược ngoại bang. Đó là sẵn sàng chiến
đấu để cứu đất nước khỏi cảnh nô lệ, để bảo vệ gia đình khỏi những tiếng súng
truy lùng của địch. Để làm sao tất cả con dân Việt Nam chúng ta có một cuộc
sống yên bình, đất nước ta có được một độc lập trọn vẹn. Yêu nước trong tôi lúc
đó là phải chiến đấu và có chiến đấu vì đất nước thì mới được coi là yêu nước.
Chiến tranh đã lùi xa hơn 40 năm,
cảnh khói lửa, hoang tàn của đất nước ngày nào đã đi xa. Và
tôi từng có suy nghĩ, lòng yêu nước đã tắt dần trong mỗi chúng ta, nhất là thế
hệ trẻ không trải qua chiến tranh như tôi. Đến một ngày, tôi vẫn còn nhớ là
khoảng giữa năm 2011, khi Trung Quốc có những hành động xâm phạm chủ quyền của
nước ta ở Biển Đông, lòng tôi lúc đó tràn lên một thứ cảm xúc rờn rợn, khác lạ.
Cho đến giờ tôi mới ngợ ra đó chính là lòng yêu nước ẩn nấp trong tôi bao ngày.
Kể từ lúc đó, tôi chìm trong những
dòng suy nghĩ miên man, tôi yêu nước thì tôi phải làm gì? Tôi đau đáu với câu
hỏi: Làm sao để chứng minh, để thể hiện lòng yêu
nước của mình? Tôi phải hành động, tôi phải chiến đấu, vì có như thế mới là yêu
nước. Một lần lang thang trên mạng tôi “dường như đã biết cách để chứng minh lòng yêu nước của
mình”. Tôi sung sướng và hăng hái đi biểu tình vào
mỗi chủ nhật ở bờ Hồ. Tôi mạnh mẽ lên án, tôi chửi không tiếc lời những tên đốn
mạt trong chính quyền. Và hàng ngày vẫn đăng status kêu gọi bạn bè tẩy chay bè
lũ cộng sản. Cho đến một ngày tôi nhận ra được bản chất của những việc tôi đang
làm, những con người tôi đang tin theo. Thì ra chúng vẫn ngấm ngầm nhận tiền từ
nước ngoài, vẫn âm thầm móc nối với bọn Việt Tân. Những lời chúng nói chỉ là
biện minh cho việc chúng đang chống phá đất nước ta và chúng vẫn nhận tiền từ
bên ngoài từng ngày, từng chiến dịch chống phá. Và chúng tôi bấy lâu nay chỉ là
những con tốt, những con bù nhìn trong bàn tay của chúng.
Kể từ ngày nhận ra bản chất đen
tối của bọn giả danh yêu nước đó, tôi đã không còn
tin vào những lời chúng nói, nhưng trong tôi vẫn luôn vô định tìm kiếm một câu
trả lời. Thế nào là lòng yêu nước đích thực và yêu nước thì tôi phải làm gì?
Thời gian trôi, tôi dần trưởng
thành và suy nghĩ chính chắn hơn. Tôi đã biết chiêm nghiệm cuộc sống của mình.
Rồi dần dần tôi nhận thấy yêu nước trong tôi là những thứ cảm xúc có trong cuộc
sống hàng ngày, là yêu những thứ đơn giản mà tôi có; là thứ cảm xúc khi tôi
nhận ra tôi yêu gia đình, những người thân
yêu của tôi như thế nào; là cảm giác hồi hộp, hi vọng, vui mừng và nhiều khi là
thất vọng qua mỗi trận bóng của đội tuyển quốc gia; là thứ cảm xúc mơ hồ, khó
nói; là khi tôi nhận ra rằng, tôi mà nói đúng hơn là chúng ta, đang có một cuộc sống bình yên và
tôi yêu cuộc sống bình yên đó đến nhường nào.
Tôi biết có nhiều người trong
chúng ta có suy nghĩ khác tôi, bởi tôi hiểu mỗi người chúng ta đều có cách sống
và cách suy nghĩ khác nhau. Nhưng bây giờ trong tôi thể hiện lòng
yêu nước bằng những ngày tháng cần cù làm việc, cùng nhau đóng góp công sức cho
sự phát triển của đất nước này; là cùng nhau thực hiện những nghĩa vụ của bản
thân mình đối với đất nước, như: đóng thuế tự nguyện và không chạy trốn nghĩa
vụ quân sự. Và yêu nước trong tôi, là sẵn sàng đứng lên khi đất nước cần, sẵn
sàng chiến đấu để bảo vệ đất nước này. Yêu nước trong tôi là cùng nhau làm tốt
vai trò của mình và cùng mọi người đẩy lùi đi những tệ nạn, tiêu cực của xã hội, để cùng nhau sống trong một xã hội tốt đẹp
hơn.
Và từ đó tôi tìm ra câu trả lời cho bản thân:
Yêu nước không cần phải làm những điều lớn lao như trực tiếp cầm súng và phải hy sinh, yêu
nước là làm tốt vai trò của mình đối với xã hội, là cống hiến cho đất nước bằng
những giá trị của bản thân. Yêu nước không phải là thay đổi sang một chế độ
khác, mà yêu nước là cùng nhau loại bỏ những tiêu cực trong chế độ này, cùng
nhau xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn. Và tôi thấy, yêu nước như vậy là yêu nước
chân chính.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét